Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 771 - Rafael chạy trốn

Hắn lập tức sử dụng Huyết Khí chi lực bảo vệ mấy chỗ hiểm như mắt, cùng lúc đó, hắn cũng chuyển tiến công thành phòng ngự, ngăn cản Khổng Hoa tiếp tục vồ đến.
Không thể không thừa nhận, cách ứng phó đó của hắn quả thực có hiệu quả. Mặc dù Huyết Khí chi lực của hắn đã bị tiêu hao rất nhiều dưới sức công phá của hàng trăm viên đạn xuyên giáp, có chút đình trệ, nhưng bởi vì đã chuẩn bị kỹ càng, lần này hắn cũng không bị thường.
Dĩ nhiên, mặc dù trên người khong tiếp tục xuất hiện vết thương, nhưng hắn cũng không chịu nổi. Lồng ngực hắn bị Nham Thạch Cự Nhân đập mạnh hai cái, khó tránh khỏi được cơn đau mơ hồ.
Chẳng qua, giờ khắc này, sự chú ý của Rafael căn bản không ở trên người Khổng Hoa, sau khi bị đối phương đánh hai quyền nặng nề, hắn lập tức thuận thế lui về phía sau.
Mà ở phía sau hắn khoảng một trăm mét, chính là vị trí của Lâm Tinh Hải.
Vào giờ khắc này, hắn gần như cũng đã nghĩ kỹ, sau khi bắt được đối phương, hắn sẽ không lập tức đánh chết Lâm Tinh Hải, mà phải bẻ gãy toàn bộ xương trên người đối phương, như vậy mới có thể xả được mối hận trong lòng hắn.
Để tránh cho bị Khổng Hoa ngăn cản, sau khi Rafael bứt ra lui về phía sau, hắn lập tức chạy như điên, một bước, hai bước, ba bước, mỗi bước hắn đều có thể vượt qua khoảng cách ba mươi mét.
Theo lý thuyết, chỉ cần bốn năm bước là hắn đã vượt qua được khoảng cách này, đi tới trước mặt Lâm Tinh Hải.
Nhưng rất nhanh hắn đã kinh ngạc phát hiện, khoảnh cách của bản thân và Lâm Tinh Hải căn bản cũng không heef bị rút ngắn.
“Làm sao có thể!” Nhìn tốc độ mà Lâm Tinh Hải bộc phát ra, vẻ mặt Rafael đầy vẻ khó tin.
Nhưng mà nghênh đón hắn là một trăm viên đạn xuyên giáp mà Lâm Tinh Hải bắn ra lần nữa.
Bịch!
Nham Thạch Cự Nhân do Khổng Hoa hóa thân lúc này cũng rất phối hợp, giáng vào sau lưng đối phương một quyền thật mạnh.
Vào giờ khắc này, Rafael cảm giác cổ họng của mình hơi ngai ngái, suýt nữa phun ra một búng máu.
Một mặt là vì một quyền nặng nề của Khổng Hoa, một mặt đơn giản là bị Lâm Tinh Hải làm cho tức chết.
Cho tới hiện tại, hắn thực sự chưa từng nghĩ đến, mình thậm chí sẽ có một ngày chịu thiệt thòi lớn như vậy trong tay một tên võ giả Huyết Khí cảnh, mà bây giờ hắn còn không có cách nào trả thù.
Lúc này hắn cũng đang nhớ lại lời nói mà Lâm Tinh Hải nói trong lối đi bí mật kia.
Lúc trước hắn chỉ cảm thấy hoang đường, một gã võ giả Huyết Khí cảnh làm sao có thể đánh giết được ba tên Tố Thể cảnh.
Nhưng lúc này, sau khi thấy được tốc độ khủng khiếp và kỹ thuật bắn súng quỷ dị kia của đối phương, hắn không muốn thừa nhận cũng không được, đối phương quả thật có thể làm như vậy.
Sau khi nghĩ lại những chuyện này, ánh mắt của hắn càng trở nên tối tăm.
Pằng pằng pằng!
Nhưng Lâm Tinh Hải bên này lại hoàn toàn không đếm xỉa đến việc đối phương có suy nghĩ gì. Về cơ bản sau khi hết đạn, hắn sẽ lập tức thay đổi băng đạn, chuẩn bị cho lần bắn tiếp theo, tạo ra cơ hội tấn công tốt hơn cho Khổng Hoa.
Chỉ có điều bất kể là Khổng Hoa hay là Rafael, cả hai đều chưa từng nghĩ rằng, trong lòng Lâm Tinh Hải cũng không có bất kỳ cảm xúc đắc ý hay tự mãn nào, mà ngược lại chỉ cảm thấy buồn bực.
Thời điểm chính thức đối mặt với cường giả Thần Ma cảnh, hắn mới cảm giác được mình yếu ớt và bất lực đến mức nào.
Nếu quả thật một mình chống lại một gã cường giả Thần Ma cảnh, đoán chừng ngoài chạy trốn, hắn căn bản không có con đường thứ hai để lựa chọn.
Hàng trăm viên đạn xuyên giáp trúng kẻ địch cùng lúc, thật ra nếu bàn về uy lực, thậm chí nó còn không thua gì một kích toàn lực của một tên Tố Thể cảnh hậu kỳ.
Nhưng công kích như vậy đối với một gã Thần Ma cảnh chỉ có thể khiến cho sự vận chuyển Huyết Khí chi lực bị đình trệ một chút mà thôi, thậm chí còn không thể gây ra thương tổn cho đối phương.
Về phần thủ đoạn công kích mạnh nhất như lưới điện lôi bạo và lôi đình, hắn căn bản không dám dùng đến. Dù sao chỉ cần tới gần, bị đối phương đụng phải một chút thì không chết cũng tàn phế.
Hơn nữa cho dù là loại công kích này, trừ khi trúng vị trí yếu ớt của mục tiêu như hai mắt, nếu không, công kích vào những vị trí khác, cho dù đối phương có mặc cho hắn tấn công thì cũng chưa chắc có thể phá vỡ phòng ngự Thần Ma Thể.
“Ta vẫn còn quá yếu.” Lâm Tinh Hải thầm cảm khái trong lòng một câu.
Hắn đã hạ quyết tâm, lần này sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về trường học, hắn mà không đột phá đến Tố Thể cảnh thì sẽ không ra khỏi cửa.
Cho dù là nhiệm vụ hàng tuần của trường, hắn cũng dự tính chỉ di chuyển quanh thành phố cạnh căn cứ Đông Hải, đánh chết vài zombie bình thường là xong.
Dĩ nhiên, bất kể là trong lòng hắn nghĩ như thế nào thì động tác trên tay vẫn không ngừng lại, thay băng đạn, nổ súng, tiếp tục thay băng đạn, nổ súng, gần như đều là những động tác lặp lại.
Số lượng băng đạn trong balo tác chiến của hắn đã giảm bớt với tộc độ nhanh khủng khiếp.
Vốn dĩ hắn đang lo lắng đến vấn đề sau khi hết đạn, mình phải ứng chiến và hiệp trợ Khổng Hoa như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận