Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 411

Trương Nhạc:
-Được.
Cuộc trò chuyện giữa hai người rất ngắn ngủi, nhưng những binh sĩ đứng gần đó nghe thấy đều rất chấn động. Mặc dù con người rất nhỏ bé trước loại cấp bậc hàng triệu Thi Triều này, nhưng có Lâm Tinh Hải ở đây, bọn họ ít nhất sẽ không mặc cho người ta ức hiếp.
Ít nhất là giống như Lâm Tinh Hải nói cho dù bị buộc phải rút lui thì cũng phải cắn đối phương một miếng.
Thời gian không ngừng trôi qua, mọi người đều phải chạy đua với thời gian để thực hiện công việc di dời? Ai cũng biết mỗi tài nguyên ở đây được chất lên xe chở về thì khu lánh nạn sẽ càng hoàn thiện hơn.
Mà đối với những người đang sinh sống ở mạt thế, khu lánh nạn chính là nhà của bọn họ, ai cũng hy vọng nhà của mình có thể được xây dựng tốt hơn.
Thậm chí có rất nhiều Binh đoàn lính đánh thuê dùng xe bọc thép của mình để bốc dỡ hàng hóa.
Thời gian không ngừng trôi qua và vài giờ cũng nhanh chóng trôi qua.
Khi thời gian đã tới ba giờ sáng? Sau khi Trương Nhạc nhận được một tin tức thì cả người đột nhiên thả lỏng.
-Làm sao vậy?
Lâm Tinh Hải có chút tò mò.
-Theo thống kế mới nhất, bây giờ các tài nguyên được vận chuyển đã có thể cho phép khu lánh nạn Tinh Thuẫn hoàn thành việc mở rộng quy mô đầu tiên.
-Với lại năm dây chuyền sản xuất quan trọng nhất bây giờ đã chuyển đi được ba cái rồi, có thể nói, bây giờ chúng ta thực sự đã hoàn thành những mục tiêu đã xác định ban đầu.
-Cho dù bây giờ Thi Triều đột kích, chúng ta cũng có thể rút lui mà không có bất kì gánh nặng nào. Đương nhiên, mỗi xe tài nguyên chúng ta chở đi, đều là của chúng ta kiếm được.
Trương Nhạc nói, trên mặt nở ra nụ cười hiếm hoi.
…..
Lần này nữ thần may mắn có lẽ đã thật sự đứng về phía bọn họ, mãi cho đến ngày hôm sau, xe tài nguyên cuối cùng cũng được chở đi khỏi khu công nghiệp thì Zombie biến dị cũng đến đây rồi.
Suốt một đêm, mối nguy hiểm lớn nhất cũng chỉ là đám Zombie gần 300 con lao tới tấn công mà thôi.
Nhưng mối nguy này thậm chí cũng không thể quấy rầy đến Lâm Tinh Hải, hơn nữa bốn giờ sáng Lâm Tinh Hải đã trở về lều tạm thời nghỉ ngơi rồi.
-Đồng chí Lâm Tinh Hải, tướng quân Lâm mời anh qua đó một chuyến, hy vọng cùng đồng chí thảo luận kế hoạch phát triển tiếp theo.
Sau khi trời sáng, Trương Nhạc tìm tới Lâm Tinh Hải vừa mới ngủ dậy, nói.
Nghe đối phương nói như vậy, Lâm Tinh Hải không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nếu Lâm Chính Dương gọi hắn qua để chúc mừng hay khen thưởng các kiểu thì hắn còn có thể hiểu được. Hiện tại đột nhiên muốn cùng hắn thảo luận kế hoạch phát triển khiến cho hắn cảm thấy có chút không thể hiểu nổi.
Chuyện này không phải là nên để đến lúc trở về khu lánh nạn Tinh Thuẫn, tìm Ngụy Thiên Hàng và những người cấp cao mở hội nghị quyết định sao?
Đương nhiên mặc dù kinh ngạc, không hiểu nhưng hắn vẫn lập tức đi theo Trương Nhạc đến sở chỉ huy tạm thời.
Lần này gặp mặt Lâm Chính Dương, gương mặt đối phương hiện lên vẻ mệt mỏi rõ ràng, nhìn thấy cảnh này, Lâm Tinh Hải có chút kinh ngạc.
Tuổi tác của Lâm Chính Dương mặc dù đã quá sáu mươi, nhưng đối phương chính là được so sánh như Cường giả của Cảnh giới Huyết khí.
Theo lý mà nói, đến đẳng cấp như vậy rồi cho dù không ăn không uống mấy ngày có lẽ cũng không gây ra trở ngại gì.
Mà bây giờ đối phương lại lộ ra vẻ mệt mỏi như vậy, phỏng chừng chỉ có một nguyên nhân chính là vì hết lòng hết sức cho trận chiến này.
-Lão Lâm, tìm tôi có chuyện gì vậy?
Lâm Tinh Hải kính cẩn hỏi, đối với Lâm Chính Dương hắn vẫn luôn tôn trọng.
-Tiểu Hải à! Đến đây ngồi đi, nếm thử Thiết Quan âm đi, bây giờ thứ này không thể trồng được, thật sự uống một chút là ít đi một chút.
Thấy Lâm Tinh Hảo, Lâm Chính Dương nhiệt tình rót đầy trà.
-Lão Lâm, cứ ngồi đi, tôi tự mình làm là được rồi.
Lâm Tinh Hải vội vàng nói.
-Không không không, đây là tôi nên làm. Bây giờ tôi lấy trà thay rượu thay mặt khu lánh nạn Tinh Thuẫn cảm ơn cậu về những đóng góp lần này. Nếu như không có cậu, chúng tôi căn bản là không thể thắng được trận này với Thi Triều.
-Hơn nữa lần này, đội ngũ của cậu gần như đã khống chế được Zombie biến dị, chúng tôi mới có thể giành được chiến thắng mà không chịu tổn thất quá lớn.
Lâm Chính Dương giơ chén trà lên nói.
Lâm Tinh Hải thấy thế vội vàng giơ tay lên nhận lấy, đồng thời có chút tò mò:
-Lão Lâm, tôi tò mò một chút, lần này chúng ta tiêu diệt được bao nhiêu Zombie, thương vong bao nhiêu?
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Tinh Hải, Lâm Chính Dương cũng không có gì phải dấu giếm trực tiếp nói: -Cuộc chiến lần này với Thi Triều, giằng co trong vòng ba giờ đồng hồ, chúng ta đã giết được hai triệu một trăm ba mươi nghìn con Zombie.
Nghe thấy đến con số hơn hai triệu, Lâm Tinh Hải cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ một chút hắn đã bình thường trở lại, dù sao sau khi Thi Triều bạo phát thì Zombie sẽ tiếp tục tụ tập.
Lâm Chính Dương tiếp tục nói:
-Về phần thương vong, cả binh sĩ và lính đánh thuê thì có 18 người tử trận, 156 người bị thương. Về phần Robot chiến đấu, số lượng thiệt hại là 51.720.
-Ít như vậy sao.
Lần này Lâm Tinh Hải thực sự rất kinh ngạc.
Hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi số lượng thương vong ít. Dù sao phía trước cũng là những robot chiến đấu, về cơ bản bị thương hay bỏ mạng cũng đều là những tình huống ngoài ý muốn.
Còn những robot chiến đấu, theo lý mà nói tổn thất không thể ít như vậy mới đúng chứ.
-Ha ha.
Lâm Chính Dương cười lớn:
-Tôi đã nói rồi, còn không phải là bởi vì cậu sao.
-Ngay từ đầu, tỷ lệ thiệt hại của chúng ta và Zombie không cao, đạt tới 30:1.
-Đương nhiên nếu tính toán theo tỷ lệ thiệt hại trong trận chiến này, muốn đánh chết hơn hai triệu con Zombie thì ít nhất cũng phải thiệt hại 70.000 Robot chiến đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận