Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 834 - Suy đoán

Suy đoán
“Nhưng sau khi nhận được truyền thừa, phiến đá ghi lại Lôi Đình Thần Thể kia đã vỡ tan rồi, không thể tái sử dụng được nữa đâu.” Lâm Tinh Hải giải thích.
Với thân phận hiện tại của hắn, dù có nói ra chuyện này cũng chẳng quan trọng, huống chi so với những bí mật khác của hắn, chuyện này thật sự chẳng là gì cả.
Sau khi hiểu rõ tiền căn hậu quả, Tả Văn Diệu không nói hai lời đã kéo Lâm Tinh Hải tới tầng ba tòa nhà nghiên cứu khoa học, nơi cất phiến đá Thần Ma Thể kia.
Hắn tự bước đến trước phiến đá thuộc về Lôi Đình Thần Thể rồi cẩn thận kiểm tra một hồi. Sau đó hắn phát hiện phiến đá này thật sự đã có dấu hiệu rạn nứt, mà quan trọng hơn là khi dùng lực cảm ứng để dò xét cũng không hề có phản ứng bài xích hay phù hợp.
Sau khi xác nhận tính chân thực của chuyện này, Tả Văn Diệu lập tức mở máy tính đeo tay, vào danh bạ, ánh mắt của hắn lướt qua từng cái tên trong danh bạ.
Rất nhanh hắn liền nhìn về phía khu vực người liên lạc của quân bộ, cuối cùng hắn duỗi tay muốn nhấn vào tên của thủ trưởng được hắn đánh dấu.
Nhưng khi ngón tay hắn sắp chạm vào lại khựng lại, sau đó hắn tiếp tục lướt xuống, cuối cùng ánh mắt rơi xuống một cái tên là Thường Vũ Đạt.
Lâm Tinh Hải có thể nhìn thấy ghi chú đằng sau cái tên này là “Tổng phụ trách Bộ Chấp hành Kế hoạch hạt giống”.
Bộ Chấp hành Kế hoạch hạt giống mặc dù nghe chẳng ra sao nhưng thực tế lại là một ban ngành trực thuộc trung ương quản lý, quan trọng hơn là cấp bậc của nó còn ngang hàng với quân bộ.
Phải biết rằng quân bộ ở đây không phải quân bộ của căn cứ Đông Hải mà là Tổng quân bộ quốc phòng.
Cho nên nếu luận về cấp bậc thì hiển nhiên Bộ Chấp hành Kế hoạch hạt giống cao hơn một bậc nên cuối cùng Tả Văn Diệu mới lựa chọn liên hệ với đối phương.
Chẳng bao lâu sau khi Tả Văn Diệu gửi lời mời liên lạc, đầu dây bên kia cũng kết nối.
“Thiếu tướng Tả Văn Diệu, ta đang xử lý vụ lối đi vực thẳm, xin hỏi có việc gì quan trọng sao?” Đối diện truyền đến một giọng nam trầm thấp.
Hiển nhiên ẩn ý trong câu nói này là nếu không có việc gì quan trọng thì đừng có mà gọi tới quấy rầy.
“Đúng vậy, ta có việc quan trọng muốn báo cáo với ngài, đó chính là làm sao để phá vỡ giới hạn Thần Ma cảnh, đột phá lên cảnh giới cao hơn.”
Tả Văn Diệu vừa mới mở đầu câu chuyện đã bị Thường Vũ Đạt ngắt lời, “Ngươi chờ một lát, ta bật mã hóa thông tin liên lạc đã.”
Chờ đợi một hồi, phía đối diện mới lên tiếng.
“Ngươi có thể nói tiếp được rồi đó, có phải ngươi có phát hiện quan trọng gì không?” Thường Vũ Đạt có chút mong đợi hỏi.
Hắn vẫn chưa quên Tả Văn Diệu, học sinh thân truyền của Tả Văn Diệu chính là hạt giống hàng đầu, là người có khả năng phá vỡ giới hạn nhất để đột phá lên cấp bậc cao hơn.
Mặc dù tu vi của đối phương còn thấp nhưng biết đâu người ta lại có phát hiện đặc biệt nào đó.
“Đúng vậy, ta biết cường giả Thần Ma cảnh nên làm thế nào để đột phá lên cảnh giới tiếp theo rồi.” Tả Văn Diệu cho hắn một đáp án khẳng định.
“Đợi đã, ngươi nói rằng mình đã tìm ra được phương pháp đột phá rồi ư? Chứ không phải manh mối về phương pháp đột phá sao?” Thường Vũ Đạt vì căng thẳng mà lạc cả giọng.
Phương pháp đột phá như một cánh cổng lớn cản trở nhân loại trên con đường khám phá võ đạo, mà muốn mở ra cánh cổng này lại phải tìm được rất nhiều chìa khóa.
Thường Vũ Đạt cứ tưởng Tả Văn Diệu chỉ tìm một chiếc “chìa khóa” trong số đó mà thôi, nhưng giờ đối phương đột nhiên lại nói với hắn rằng mình đã mở được cánh cổng đó rồi.
Đứng trước tình huống như vậy, sao hắn có thể giữ bình tĩnh nổi.
“Không sai.” đầu tiên Tả Văn Diệu khẳng định một câu, sau đó tiếp tục nói: “Chuyện là thế này...”
Đúng lúc hắn đang muốn giải thích rõ tiền căn hậu quả thì lại bị Thường Vũ Đạt ngắt lời, “Chờ tý, giờ ngươi đang ở đâu, để ta qua đó luôn.”
Kế hoạch diệt chủng lần trước của Abyssal Plane thực tế đã để lại một ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với nhân loại.
Đồng thời nó cũng để lộ không ít vấn đề, vấn đề rõ ràng nhất đương nhiên chính là gian tế của đối phương trong nhân loại lại có chức vị không hề thấp.
Vậy nên nếu muốn đàm luận những chuyện này thì đương nhiên trò chuyện trong âm thầm là an toàn nhất.
Dĩ nhiên Tả Văn Diệu có thể hiểu được nỗi lo của đối phương nên hắn lập tức nói ra vị trí của mình rồi cùng Lâm Tinh Hải ở đây chờ đợi.
Chỉ mấy phút sau, một chiếc máy bay trực thăng vũ trang bay thẳng đến vùng trời phía trên học viện Đông Hải, Thường Vũ Đạt trực tiếp nhảy từ trên trực thăng xuống hành lang tầng 3 tòa nhà nghiên cứu khoa học.
“Thế này thì khoa trương quá!” Nhìn dáng vẻ vội vàng của đối phương, Lâm Tinh Hải há hốc miệng không biết nên nói gì cho phải.
“Không, không khoa trương đâu.” Tả Văn Diệu lại lắc đầu nói: “Chuyện này mà báo lên phía quân bộ, có lẽ họ còn phái binh phong tỏa toàn bộ học viện Đông Hải luôn ấy.”
Lâm Tinh Hải: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận