Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 482

Cũng chính chính vì như vậy, Kim Quang Lượng mới nói không có tài nguyên thì không đủ cung cấp cho việc tu luyện này.
Sau đó, Lâm Tinh Hải hỏi về một số thông tin cơ bản của Kim Đồng.
Rất nhanh hắn hiểu thêm vài điều về đối phương, gen loại B, mức độ tối ưu hóa gen đạt đến 99%, ngoài ra đã thức tỉnh được dị năng hỏa diễm hiếm có.
Có thể nói điều kiện như vậy đối với người thường thì rất tuyệt vời nhưng nếu đặt ở căn cứ Đông Hải nên mà tập trung rất nhiều thiên tài, ước chừng chỉ ở mức độ tầm trung trở xuống.
Tiếp theo về kỹ thuật bắn súng, theo Lâm Tinh Hải đánh giá thì không cao cũng không thấp.
Phỏng chừng tương đương với các thành viên của Binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên, đương nhiên là nổi bật so với những người bình thường nhưng đặt trong nhóm những thiên tài thì rất khó thấy.
Mà Lâm Tinh Hải cũng để ý tới, khi đối phương vừa xuống xe đã nổ súng về phía Zombie, đối phương nhìn thấy những đám Thi Triều chi chít hiển nhiên có chút khẩn trương.
Phỏng chừng kinh nghiệm thực chiến cũng tạm được.
Nếu như không có hắn giúp đỡ, đối phương muốn gia nhập Học viện Đông Hải dường như là điều không thể.
Nghĩ đến đây hắn không nhịn được liếc Kim Quang Lượng, bên kia lập tức nở nụ cười thật thà chất phác.
Lâm Tinh Hải chỉ cảm thấy con người này đúng là không biết xấu hổ, cũng không thèm tranh cãi không thèm để ý tới nữa.
Một tiếng rưỡi sau, một đám Thi Triều cỡ nhỏ đã bị tiêu diệt toàn bộ, tổng cộng đã tiêu diệt được hơn 50.000 con Zombie.
Tuy nhiên trong toàn bộ quá trình này cũng không có bất kỳ bóng dáng của Zombie biến dị nào xuất hiên, cho nên Lâm Tinh Hải cũng không có ra tay.
Làm này quét sạch nhiều Zombie như vậy hơn nữa ở đây vẫn đang là rìa thành phố, ước chừng một thời gian sau sẽ ổn định.
Cho dù thời gian trôi qua, số lượng Zombie ở đây có thể tăng dần lên nhưng khi đó độ khó sẽ được giảm đi rất nhiều.
Rất nhanh đội ngũ lại lên đường, đến lúc gần tối bọn họ đã đi được hơn 1300 kilomet rồi.
Hơn nữa hôm nay bọn họ đã dọn sạch ba nơi nguy hiểm rồi, ở ba nơi đó cũng không gặp phải con Zombie biến dị nào, khiến Lâm Tinh Hải có chút ngứa tay ngứa chân.
Nhưng nghĩ lại cũng bình thường, ba nơi đó cũng không phải là thành phố lớn, lại còn ở bên rìa thành phố, gặp phải Zombie biến dị mới là không bình thường ấy.
Chỉ khi mật độ Zombie ở những nơi đó cao một chút thì mới bị đánh dấu là nơi nguy hiểm.
Nhưng những nơi nguy hiểm, trong những trường hợp bình thường, quân đội chỉ cần phái ra một đội ngũ một trăm người hộ tống là có thể an toàn vượt qua, nguy hiểm cũng được hạn chế.
Lúc gần tối, đoàn xe tìm một chỗ trống dựng trại.
Mọi người nghỉ một đêm, ngày hôm sau trời vừa sáng đã gấp rút lên đường rồi.
Đến giữa trưa, bọn họ cuối cùng cũng sắp đến được căn cứ Đông Hải.
Mặc dù ở căn cứ kiểu lớn ở nước Hoa có vài chục cái, nhưng căn cứ Đông Hải là một trong năm căn cứ lớn, hơn nữa sở chỉ huy của chiến khu phía Đông cũng tọa lạc ở đây.
Có thể nói, trong số các căn cứ quy mô lớn, căn cứ Đông Hải cũng có vị trí cách biệt.
Lâm Tinh Hải cũng mong chờ nhìn thấy căn cứ Đông Hải sẽ như thế nào.
-Sắp đến rồi.
Kim Quang Lượng nhìn thoáng qua bản đồ nói.
Lâm Tinh Hải nghe thấy, mở cửa xạ kích của xe bọc thép, nhìn thoáng qua vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Bởi vì hắn không nhìn thấy phía xa có bất cứ cái gì, tường thành chót vót trong tưởng tượng, hay là những toàn nhà chọc trời đều không thấy.
-Cậu phải nhìn lên trên chứ.
Lúc này Kim Quang Lượng mở miệng nhắc nhở.
Lâm Tinh Hải nhìn lên trên ánh mắt hắn lập tức đông cứng ngay tức khắc.
Hắn nhìn thấy một lục địa nổi, đương nhiên gọi là lục địa thì có chút khoa trương nhưng ít nhất hòn đảo nổi này có đường kính cũng khoảng hơn chục kilomet.
Thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy được, có không ít toàn nhà chọc trời, còn loáng thoáng nhìn thấy những chiếc xe chạy nhưng bay lướt qua giữa các tòa nhà nữa.
Mặc dù chưa lên trên, nhưng chỉ với cảnh tượng này cũng đã thỏa mãn trí tưởng tượng về công nghệ trong tương lai của Lâm Tinh Hải rồi.
-Thật tráng lệ!
Lâm Tinh Hải không khỏi cảm thán một câu, sau đó hỏi:
-Lão Kim, ông nói sau này khu lánh nạn Tinh Thuẫn của chúng ta có thể phát triển đến quy mô như thế này không? Căn cứ bay trên trời, nghĩ thôi cũng có cảm giác rồi.
Khóe miệng Kim Quang Lượng khẽ động, nghĩ cái gì vậy trời!
-Khả năng không lớn lắm.
Kim Quang Lượng cố gắng nói với giọng hết sức uyển chuyển:
-Loại thiết bị phản lực siêu lớn này không thể sản xuất được trong điều kiện đất nước hiện tại.
-Mà ngay cả khi chế tạo được thì hoàn toàn cũng không sử dụng được, năng lượng tiêu thụ của riêng thiết bị phản lực này đã tương đương với tổng mức tiêu hao của hai căn cứ cỡ lớn rồi.
-Như vậy sao!
Giọng điệu Lâm Tinh Hải có chút mất hứng:
-Vậy thiết bị phản lực này tiêu hao nhiều năng lượng như vậy sao căn cứ Đông Hải có thể duy trì được chứ?
-Đất nước cung cấp năng lượng.
Kim Quang Lượng giải thích:
-Căn cứ Đông Hải lơ lửng trên trời không phải là vì đẹp, trên thực tế là dưới đáy có vô số thiết bị đẩy mạnh, nếu cần thiết có thể lao thẳng đến bất cứ nơi nào trong chiến khu phía Đông trong vòng một tiếng.
-Không ngoa khi nói rằng, kỳ thực đây là một cứ điểm quan trọng trên không, nếu không có những cứ điểm quan trọng trên không này thì nước Hoa hiện tại của chúng ta căn bản không thể bảo vệ được nhiều lối đi Tử thần như vậy.
Lâm Tinh Hải nghe xong chỉ im lặng không nói gì.
Đoàn xe tiếp tục di chuyển về phía trước, rất nhanh đã đến phía dưới căn cứ Đông Hải.
Lúc này Lâm Tinh Hải mới chú ý tới có một số “đường ống trong suốt” khổng lồ được nối tiếp với hòn đảo nổi.
Sau khi Kim Quang Lượng giới thiệu, Lâm Tinh Hải mới biết những “đường ống trong suốt” này là một phần kết quả của kế hoạch thang máy vũ trụ.
Chỉ là thang máy vũ trụ chưa được đưa vào sử dụng đã xảy ra thảm họa nên giờ chỉ có thể dùng làm thang máy cho các đảo nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận