Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 433

-Mà nói là 300 ngàn thi Triều nhưng trên thực tế thì đây là số lượng Zombies cộng lại trong suốt bốn giờ đồng hồ. Thật sự thì số lượng Zombies tấn công chúng tôi mỗi lần vẫn luôn không vượt quá 100 ngàn con.
Lâm Tinh Hải lắc đầu nói.
Bằng không nếu chỉ một lần duy nhất mà có đến 300 ngàn con Zombies lại cộng thêm mấy con biến dị nữa, thì bọn họ có muốn thắng cũng không có nhẹ nhàng được như này đâu.
-Dù sao thì đây cũng là do bản lĩnh của các cậu mà được. Được rồi, nói ngắn gọn thôi, lần này chúng tôi gọi cậu đến chính là muốn hỏi ý kiến cậu một chút, cậu có nghĩ buổi tối hôm nay sẽ có Thi Triều đến tập kích hay không?
Thần sắc Lâm Chính Dương nghiêm túc.
Đây là chuyện làm ông ta lo lắng nhất, mặc dù bây giờ đã dựng lên tường vây, nhưng chỉ cao có ba mét, cũng không có tác dụng nhiều lắm.
Nếu Thi Triều mà đến, chỉ cần chết một nhóm Zombies thôi thì thi thể cũng có thể chất cao đến hơn ba mét rồi.
Nếu như có thể vượt qua buổi tối ngày hôm nay, bọn họ lập tức làm suốt đêm chờ đến buổi tối ngày mai, tường vây sẽ có thể đạt đến độ cao tối thiểu là 8 mét.
Khi đó lúc đối mặt với Thi Triều sẽ có thể nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đối với vấn đề này, Lâm Tinh Hải thận trọng suy nghĩ trong chốc lát mới hồi đáp:
-Lần này gặp được ba tên Kẻ Săn Mồi kia, chúng tôi vẫn luôn duy trì được tư thái mạnh mẽ, trực tiếp bắn chết toàn bộ hơn 300 ngàn con Zombies, thậm chí sau đó còn đuổi theo truy sát bọn chúng nữa.
-Tôi đoán rằng Zombies biến dị sẽ không đến vào tối nay, dù sao tôi cũng uy hiếp được tính mạng của bọn chúng, cho nên dù là muốn thăm dò để tấn công thì cũng cần phải tương đối thận trọng, bọn chúng sẽ cần đến một khoảng thời gian nữa mới đến.
-Tất nhiên, tất cả Zombies đều là lũ khát máu và táo bạo, dù có là Zombies biến dị có lý trí thì cũng không thể có lý trí suy nghĩ trong thời gian dài được, e rằng, trước khi căn cứ phụ được xây xong thì bọn chúng sẽ còn tấn công đến.
Nghe xong Lâm Tinh Hải phân tích, lúc này Lâm Chính Dương mới thở phào một hơi:
-Yêu cầu của tôi không nhiều, chỉ muốn tối nay Zombies biến dị không đến là được.
-Ấy…Tôi cũng chỉ đoán thế thôi, không thể nắm chắc trăm phần trăm được đâu! Nếu không ông để bộ tham mưu bên kia tính toán một chút xem.
Lâm Tinh Hải vội vàng nói.
Nói cho cùng thì đây cũng chỉ là suy đoán chủ quan của hắn, lỡ đâu đoán sai, khiến cho Lâm Chính Dương phán đoán sai tình hình thì thật sự là phiền toái.
-Tôi đã sớm để bộ tham mưu bên kia phân tích qua rồi, bọn họ cũng nói giống như cậu, nhưng ý kiến từ phía cậu đưa ra, có thể khiến cho người khác yên tâm hơn.
Lâm Chính Dương cười ha hả nói.
Lâm Tinh Hải thấy hơi xấu hổ, hắn cảm thấy lời nói của ông ấy hơi khó tiếp nhận.
Lâm Chính Dương có rất nhiều công việc phải làm, cho nên ông ta cũng không giữ Lâm Tinh Hải ở lại lâu hơn, sau khi uống xong một tách trà, Lâm Tinh Hải lập tức rời đi.
Một lần nữa trở về binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên, lúc này ở khu vực trống bên ngoài quân doanh, đã xuất hiện một đống lửa trại lớn.
Cũng không biết bọn họ lấy ở đâu ra một cái loa công suất lớn, đặt ở bên cạnh đống lửa, mà lúc này một tên lính đang cầm mic tê tâm liệt phế hát một bài nhạc rock nào đó.
Lâm Tinh Hải cảm nhận được âm điệu của cậu ta, có những chỗ còn hát sai, nhưng những người ở xung quanh đều lên tiếng hò hét, cực kỳ hưng phấn.
Hắn lắc đầu, cảm giác hắn không thể nào thưởng thức nổi nghệ thuật của thời đại tương lai.
Đã là bữa tiệc lửa trại thì đương nhiên không thể thiếu đồ ăn, ở bốn phía của lửa trại, còn có từng đống than củi xếp chồng lên nhau thành đống lửa, đây chính là nơi để nướng đồ ăn.
Bây giờ ở những chỗ này đã có rất đông người đang ngồi, Lâm Tinh Hải có thể nhìn ra được ở nơi này không chỉ có binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên, còn có cả những binh đoàn khác nữa, chính là những binh đoàn hôm nay cùng chém giết Zombies.
Mà bữa tiệc lửa trại này cũng càng lúc càng lớn, cách đó không xa đã lại có thêm lửa trại được đốt lên.
Đối với những thứ này, Lâm Tinh Hải cũng không quan tâm nhiều, hắn đi thẳng đến bên cạnh một đống lửa, bởi vì Liễu Diệu Diệu đang ở đây.
Có thể ngồi ở chỗ này đều là những cấp cao ở binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên, thấy Lâm Tinh Hải đến gần, cản bản không đợi hắn phân phó, La Kiệt đã rất thức thời đứng lên, nhường lại vị trí cho hắn.
Lâm Tinh Hải đương nhiên cũng không khách khí, đặt mông lập tức ngồi xuống bên cạnh Liễu Diệu Diệu.
Liễu Diệu Diệu lúc này đang cùng Trầm Hàn nói chuyện, lúc phát hiện Lâm Tinh Hải đến, nhất thời vui mừng nói:
-A..! Anh đã quay lại rồi! Lâm tướng quân gọi anh đến không có việc gì chứ?
-Không có việc gì.
Lâm Tinh Hải lắc đầu.
-Cũng chỉ là hỏi một chút tình hình Thi Triều hôm nay mà thôi.
-Vậy là tốt rồi, ở đây có hai cái chân gà đều là nướng cho anh ăn đấy, không biết có hợp khẩu vị của anh hay không.
Liễu Diệu Diệu nói, cầm lấy hộp giữ ấm ở bên cạnh mở ra, bên trong đang có hai cái chân gà được nướng vàng rực bóng loáng, chắc chắn vừa mới nướng xong vì vẫn còn toả ra hơi nóng.
Lâm Tinh Hải cũng không khách khí, trực tiếp cầm một cái chân gà lên cắn một miếng, cũng không biết là vì chân gà có bôi mật ong bên ngoài hay vì lí do nào khác mà hắn ăn chỉ cảm thấy khá là ngọt.
-Tay nghề của cô xem như không tệ đâu, ăn rất ngon. Đúng rồi, cô muốn ăn cái gì, tôi nướng cho cô.
Chỉ hai ba miếng Lâm Tinh Hải đã giải quyết xong cái chân gà, sau đó cầm lấy một xiên sắt dò hỏi.
-Anh nướng cái gì, tôi cũng đều ăn được.
Liễu Diệu Diệu đỏ mặt, bạo dạn nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận