Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 312

Nhưng Tưởng Thụy cũng không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với Lâm Tinh Hải, biết Lâm Tinh Hải nói như vậy chắc chắn trong lòng của ý tưởng.
-Cậu Lâm, cậu đừng có lấy tôi làm trò đùa, có phương pháp tốt nào, nói thẳng đi!
Tưởng Thụy cười khổ nói.
-Từ phương án tác chiến nào có thể nhìn ra được, bộ tham mưu bên kia cũng rõ lính đánh thuê không phải là quân đội, cho nên khi định ra kế hoạch đã cố gắng đơn giản hết mức.
Lâm Tinh Hải nói, lại mở bản đồ đường bộ hành quân trong hồ sơ điện tử ra:
-Khi chấp hành kế hoạch, chỉ cần chúng ta đúng hạn đẩy mạnh theo lộ tuyến đã được đặt ra là được.
-Như vậy muốn làm được điều này, thật ra cũng không cần tự mình chỉ huy các đại binh đoàn, chỉ cần nói cho bọn họ, vào thời gian nào có thể hoạt động ở khu vực nào là được.
-Đương nhiên, ông nói với bọn họ như vậy, những binh đoàn này có khả năng sẽ không nghe. Cho nên trực tiếp nói cho bọn họ ở khu vực nào khi gặp phải nguy hiểm có quân đội bảo vệ là được.
-Những binh đoàn này tự nhiên sẽ chỉ làm việc có lợi, tránh việc có hại, sẽ dựa theo khu vực chúng ta đưa ra.
Nghe thấy Lâm Tinh Hải nói như thế, Tưởng Thụy tức khắc có cảm giác phá vỡ mây mù.
Hắn nháy mắt liền ý thức được phương pháp này rất được.
Hơn nữa ngoại trừ khu vực chỉ định ra, bọn họ còn có thể chỉ định thời gian.
Nói cho những binh đoàn này ở thời gian tới khu vực này mới được quân đội bảo vệ.
Nói như vậy, cũng không khác gì việc trực tiếp chỉ huy những binh đoàn này.
Nghĩ đến đây, Tưởng Thụy vội vàng lấy lại hồ sơ điện tử, nhìn kế hoạch tác chiến một lần nữa, càng xem càng thấy phương pháp của Lâm Tinh Hải rất được.
-Cảm ơn, tôi đi trước.
Tưởng Thụy nói một câu liền vội vàng rời khỏi phòng họp.
Thấy một màn như vậy, Lâm Tinh Hải có hơi buồn cười lắc đầu, sau đó liền quay trở về tiểu khu Tinh Thuẫn.
……..
Ngày thứ hai, hơn 7 giờ, công hội binh đoàn liền trở nên náo nhiệt, đặc biệt là hai nơi cửa sổ nhận nhiệm vụ và chỗ mua sắm đạn dược càng có cảm giác chật như nêm cối.
Không thể nghi ngờ, qua một buổi tối lên men, gần như tất cả binh đoàn đều biết được, lần quét sạch tang thành phố Quảng Hàn này là việc lớn, vội vội vàng vàng lại đây nhận nhiệm vụ, sợ bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.
Thậm chí một vài tiểu đội săn giết thế nhưng cũng dám xin đi, điều này khiến cho cao tầng trong công hội binh đoàn còn lo lắng hành động lần này có thể thuận lợi không có cảm giác dở khóc dở cười.
Tối hôm qua bọn họ còn lo lắng hôm nay rốt cuộc có bao nhiêu binh đoàn tình nguyện nhận nhiệm vụ này cơ!
Nhưng không nghĩ tới gần một buổi tối liền diễn biến thành như vậy, đem “Vùng cấm của lính đánh thuê” thành phố Quảng Hàn này coi là nơi nào cơ chứ?
8 giờ, Lâm Tinh Hải mới không nhanh không chậm đi ra khỏi tiểu khu Tinh Thuẫn, liếc mắt một cái Cao Sơn thể nhìn thấy lính đánh thuê đông đảo trên đường đang vội vàng.
-Xem ra tin tức đều được truyền đi, đoán chừng hôm nay sẽ rất náo nhiệt, chúng ta đi nhanh thôi!
Lâm Tinh Hải thấy một màn như vậy nói.
Sau đó liền mang Liễu Diệu Diệu đi tới quảng trường lính đánh thuê ở hạ thành, còn những việc như nhận nhiệm vụ, mua sắm đạn dược đương nhiên hắn không cần nhọc lòng.
Khi hai người đi vào quảng trường lính đánh thuê, nhìn thấy cảnh tượng biển người tấp nập đồ sợ. Trước kia Lâm Tinh Hải không biết công hội binh đoàn có bao nhiêu lính đánh thuê.
Nhưng hiện tại hắn đã biết, ít nhất là hơn 30 nghìn người.
Tuy rằng trên quảng trường toàn người là người nhưng cũng không hỗn loạn như tưởng tượng.
Về phương diện này, đương nhiên là có 5000 người binh sĩ ở trong quảng trưởng lính đánh thuê duy trì trật tự nên căn bản không ai dám quấy rối.
Nhưng trừ việc này ra, các binh đoàn xếp hàng tự phát cũng là một yếu tố quan trọng.
Đương nhiên này cũng không phải là nói lính đánh thuê có tố chất tốt bao nhiêu, mà lính đánh thuê hoàn toàn theo quy tắc cường giả vi tôn.
Cho nên xếp hạng ở gần chỗ cửa ra vào đương nhiên là những binh đoàn cấp ba, sau đó tới binh đoàn cấp hai, cấp một.
Hơn nữa giữa binh đoàn với binh đoàn, ai mạnh ai yếu bọn họ cũng đại khái hiểu rõ trong lòng cho nên ai cũng đều cam chịu sắp xếp như vậy.
Dĩ nhiên trong đó cũng có ngoại lệ, trường hợp đặc biệt lớn nhất đương nhiên là binh đoàn Liệt Thiên.
Binh đoàn cấp hai này không những ở trong hàng ngũ của binh đoàn cấp ba, hơn nữa vẫn là đứng ở vị trí tốt nhất.
Trừ việc này ra, binh đoàn Sơn Hải bởi vì là binh đoàn phụ thuộc của Lâm Tinh Hải nên được ưu đãi nhất định, đứng ở vị trí tốt nhất của binh đoàn cấp một.
Lâm Tinh Hải đến, nguyên bản quảng trường lính đánh thuê đang chen chúc chật ních không biết có ai hô lên một tiếng, những lính đánh thuê này thế nhưng tự động nhường ra một con đường.
Nhìn phản ứng của mọi người, Lâm Tinh Hải cũng khá ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới uy vọng của mình đã cao như vậy.
-Chào đoàn trưởng Lâm!
-Đoàn trưởng Lâm, tới sớm như vậy!
-Đoàn trưởng Lâm, anh ăn sáng không? Chỗ tôi mới vừa mua một ít đồ ngon.

Một đường đi qua, các đoàn trưởng đều chào hỏi nhiệt tình, đối với những đoàn trưởng nhiệt tình này, Lâm Tinh Hải chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Khi hắn đi vào chỗ binh đoàn Liệt Thiên, nhìn thấy Phương Thiên Hòa có hơi u ám, sau đó đối phương nói với giọng điệu chua chát:
-Đoàn trưởng của chúng ta rốt cuộc cũng tới, nếu không tôi thoái vị làm phó đoàn trưởng đi!
-Có thể!
Lâm Tinh Hải cười chế nhạo.
Phương Thiên Hòa tức khắc bị nghẹn một câu.
-Tu luyện tốt, chờ khi anh đột phá đến huyết khi cảnh, bọn họ liền quen biết anh.
Lâm Tinh Hải nói lời thấm thía vỗ vỗ vai đối phương.
Sau đó hắn nghiêm túc hỏi:
-Phương diện đạn dược chuẩn bị thế nào rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận