Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 288

Nghe yêu cầu của Lâm Tinh Hải, Phương Thiên Hòa lập tức vui vẻ.
Thật ra lúc trước anh ta cũng đã có ý nghĩ như vậy nhưng cuối cùng vẫn là không dám làm.
Bởi vì tài khoản công cộng của binh đoàn xem như là tài sản của binh đoàn, phải chịu giám sát của tất cả thành viên.
Nếu dùng để mua sắm đồ vật mà tất cả mọi người yêu cầu như nước thuốc gen hoặc là vũ khí đạn dược thì đương nhiên không thành vấn đề.
Nhưng “thuốc đột phá cao cấp” đã chú định chỉ có vài người có tư cách sử dụng mà tiêu phí lại nhiều, như vậy sẽ dẫn tới khả năng có một ít thành viên bình thường bất mãn.
Anh ta làm như vậy, uy tín chưa chắc đủ, nhỡ khiến cho mọi người bất mãn, sau khi Lâm Tinh Hải rời đi, đội ngũ sẽ không nghe theo.
Hiện tại Lâm Tinh Hải chủ động mở miệng nói ra quy củ như thế vậy thì không giống.
Binh đoàn Liệt Thiên phát triển đến trình độ như bây giờ đều dựa là Lâm Tinh Hải. Đừng nói Lâm Tinh Hải chỉ đặt ra một ít quy hoạch, cho dù hắn lấy đi một nửa tài sản trong tài khoản công cộng thì phỏng chừng cũng không có ai dám nói gì.
Tiếp theo, hai người Lâm Tinh Hải và Phương Thiên Hòa lại thảo luận một ít vấn đề phát triển của binh đoàn đến tận khi nơi xa truyền đến âm thanh Zombies gào rống.
Đối với việc Zombies gào rống, Phương Thiên Hòa chỉ giương mắt nhìn một chút liền không để ý tới, trên đường xuất hiện Zombies chặng đường anh ta cũng không bỏ trong lòng.
Trên thực tế, đừng nói anh ta cho dù là một thành viên bình thường cũng sẽ như thế, hiện tại cấp bậc của binh đoàn Liệt Thiên đã không như trước kia, dựa vào những đàn Zombies ngoài dã ngoại này để trợ cấp “đồ gia dụng” cho binh đoàn cấp một.
Đang lúc bọn họ muốn giống như bình thường trực tiếp đâm qua Zombies thì lại nghe thấy Lâm Tinh Hải mở miệng:
-Dừng một chút, đám Zombies này để tôi.
Thực mau, tất cả xe bọc thép đều nhận được mệnh lệnh thống nhất giảm tốc độ.
Xe bọc thép ở trên cùng thoát ly khỏi đội ngũ trực tiếp đi qua, bị mười mấy Zombies bao vây xung quanh.
Nhưng trong đàn Zombies này một con Zombies trung cấp cũng không có, sao lại có thể tạo thành thương tổn cho xe bọc thép, cho dù chúng nó cào lại cắn cũng chưa có thể lưu lại một chút dấu vết.
Mà bên trong xe, Lâm Tinh Hải mang Liễu Diệu Diệu đi vào vách tường trước đặt vũ khí của xe, tay cầm tay dạy đối phương nâng súng, đổi băng đạn với nhắm chuẩn như thế nào, Liễu Diệu Diệu thì khẩn trương nhớ kỹ mỗi một câu của Lâm Tinh Hải.
-Thế nào, mấy thứ tôi vừa dạy đều nhớ được chưa?
Lâm Tinh Hải hỏi.
-Vâng vâng! Chắc là nhớ kỹ rồi.
Liễu Diệu Diệu nói hơi khẩn trương.
Không có biện pháp, Zombies bên ngoài còn đang không ngừng công kích xe bọc thép, lần đầu tiên gặp tình huống này cô không khẩn trương mới lạ.
-Cô muốn thích ứng bầu không khí như vậy, hiện tại vẫn an toàn, khi tiến vào trong thành phố mới chân chính là nguy hiểm.
Lâm Tinh Hải an ủi. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn để cho đoàn xe dừng lại trước.
-Được rồi, để súng xạ kích ở nơi này, trực tiếp nhắm ngay đầu Zombies rồi nổ súng là được, lúc nổ súng cô phải chú ý sức giật, bắt đầu sẽ không thích ứng, họng súng sẽ chếch đi rất lớn, cho nên sau khi bắn một phát súng cô đều phải nhắm chuẩn lại một lần nữa.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếp theo đó là Liễu Diệu Diệu nổ súng bắn.
Bên trong xe bọc thép ở đằng sau, một đám lính đánh thuê lẳng lặng nhìn một màn này, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc kêu phức tạp!
-Vì sao chênh lệch giữa người với người lại lớn như vậy!
-Lúc trước khi tôi ra làm nhiệm vụ lần đầu tiên, đừng nói là thực chiến, súng đều không cho sờ, nhặt nguyên tinh ba ngày mới bắt đầu tiếp xúc đến súng ống.
-Hơn nữa khi đó là tay mơ, một lần nhiệm vụ mới cho mười viên đạn, bắn xong là không có nữa, bắn một phát súng cũng phải cân nhắc rất lâu.
Từ Hải Thủy chua chát nói.
-Ai kêu anh không phải là nữ!
La Kiệt nói.
-Là nữ cũng vô dụng, anh ta lớn lên nhìn bình thường như thế hơn nữa đánh giá vẫn là gen cấp D, không thể so.
Võ Nham ở một bên bổ đao.
-CMN! Mấy người làm như đãi ngộ tốt hơn tôi nhiều vậy, lúc bắt đầu làm lính đánh thuê, mấy người còn không phải con cáo nhỏ xin gia gia học khả năng bắn súng.
Từ Hải Thủy lập tức chửi bậy.
Hai người La Kiệt với Võ Nham trầm mặc lại, chính xác, lúc trước khi bọn họ học khả năng bắn súng cũng không tốt hơn Từ Hải Thủy bao nhiêu.
Uy thế duy nhất chính là cấp gen của bọn họ cao một chút, mỗi nhiệm vụ được 10 đến 20 viên đạn.
Những thứ khác cũng chưa khác gì, đều phải dựa vào bản thân cân nhắc, luyện tập, chờ khi trình độ khả năng bắn súng của mình tăng lên mới được đãi ngộ bình thường.
Nhưng Liễu Diệu Diệu hiện tại chẳng những dùng đạn tùy tiện, có được hoàn cảnh luyện tập tốt nhất, thậm chí còn có một huấn luyện viên thần cấp tay cầm tay hướng dẫn.
Điều kiện như vậy có thể không khiến người khác hâm mộ sao?
Nhưng mà Liễu Diệu Diệu cũng không khiến Lâm Tinh Hải mất mặt, bắn chết một đám Zombies cô đã có thể thuần thục nhắm chuẩn để nổ súng.
Tốc độ tiến bộ với năng lực lĩnh ngộ khả năng bắn súng như vậy, tuy không thể không so với Lâm Tinh Hải nhưng cũng vượt qua đa số lính đánh thuê, ít nhất là cùng cấp bậc với La Kiệt.
-Được rồi, xuất phát!
Sau khi tất cả Zombies đều bị đánh gục, Lâm Tinh Hải hạ lệnh. Thậm chí liền nguyên tinh cũng chưa đi thu thập, mười mấy nguyên tinh, binh đoàn Liệt Thiên đã chướng mắt.
Lộ trình tiếp theo, đoàn xe tổng cộng gặp được 5 đợt Zombies, tất cả đều trở thành đối tượng luyện tập của Liễu Diệu Diệu.
Lúc ban đầu, Liễu Diệu Diệu nhìn tất cả mọi người đang đợi cô luyện tập khả năng bắn súng còn cảm thấy khá ngượng ngùng.
Nhưng khi Lâm Tinh Hải nói một câu rằng đây là đãi ngộ của người mới thì cô không có bất cứ tâm lý gánh nặng nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận