Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 491

Kim Đồng nghe xong, trầm mặc im lặng một lúc, ánh mắt có vẻ bi ai nhàn nhạt.
Hắn ta cảm thấy đội ngũ của mình có lẽ sẽ không tiến xa được.
Giáo viên dạy hắn ta nhập môn chiến đấu, vào ngày hắn ta bắt đầu theo học đã dạy hắn là tuyệt đối không được phép khinh địch, bởi vì như vậy sẽ rất dễ thất bại.
Nhưng bây giờ hai người này đâu chỉ là khinh địch! Quả thật là không coi ai ra gì!
Trong lòng cả ba người đều có tâm sự, thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó đã gần hết giờ thi.
Lúc bọn họ đến, trong phòng 405 chỉ còn lại một nửa thí sinh ngồi làm bài. Thời gian dần dần trôi qua, chỉ còn lại tiểu mập mạp vẫn chưa giải đề xong.
Mà lúc này tiểu mập mạp có vẻ đã bắt đầu nóng nảy, thậm chí còn có chút vò đầu bứt tai.
Cuối cùng, đã hết giờ làm bài thi viết, máy tính bảng trước mặt tiểu mập mạp tự động khóa giao diện bài thi, đồng thời hiển thị đáp án.
Sau đó hắn ta ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, hắn ta còn chưa làm xong hết các đề mục.
Lúc hắn ta đi ra cửa thấy ba người đứng ngoài chờ, nhất thời xấu hổ cười gượng.
-Ha ha... cái này.
Tiểu mập mạp vừa định nói gì đó, thì đột nhiên đồng hồ truyền tin của hắn rung lên, hắn vội vàng cúi đầu nhìn, vẻ mặt như đưa đám trong nháy mắt biến mất.
-Ha ha! Lần này đề mục kiểm rất đơn giản. Đi đi đi, chúng ta đi chuẩn bị bài thi đánh giá tổng hợp thôi! Bài thi này mới quan trọng.
Tiểu mập mạp trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
-Rất đơn giản mà cậu chỉ thi được 61 điểm.
Kim Đồng yên lặng khịa một câu, lúc nãy hắn ta đứng bên cạnh đã liếc mắt nhìn trộm nội dung bên trên đồng hồ truyền tin của đối phương.
-Hừ, cậu thì biết cái gì? Cái này gọi là ranh giới mong manh hiểu không? Muốn đạt điểm tiêu chuẩn khó chẳng kém gì đạt điểm tuyệt đối đâu.
-Huống chi, thi được 100 điểm hay thi được 60 điểm thì đều là qua môn, cũng không ảnh hưởng bình chọn cuối cùng.
Tiểu mập mạp lập tức phản bác, đồng thời yên lặng ghim chuyện này vào trong lòng.
Đoàn người nhanh chóng đi tới võ quán, bởi vì tiểu mập mạp nộp bài thi thời gian tương đối trễ, cho nên có vẻ như bọn họ là nhóm cuối.
Mặc dù võ quán của học viên Đông Hải vô cùng lớn, thậm chí còn chứa được cả 10 sàn đấu, nhưng lúc này cũng không đủ chỗ.
Bởi vì rất nhiều người sau khi nhận vũ khí cũng không rời đi, mà đi lên trên sàn đấu luyện tập, chắc là luyện tập sử dụng vũ khí cho quen tay.
Lâm Tinh Hải nhìn xung quanh, có thể tới chỗ này đều không phải là người tầm thường, thậm chí còn có rất nhiều nắm giữ dị năng võ học, mỗi lần vung vũ khí lên đều vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng cũng chỉ có thế thôi, Lâm Tinh Hải phát hiện những người nắm giữ dị năng võ học này, đều tương đối đơn giản, có khả năng chỉ là võ học Hoàng cấp, mà nhiều nhất cũng chỉ tu luyện đến trình độ nhập môn.
-Đáng tiếc 15 võ quán ở chỗ tránh nạn Tinh Thuẫn đều không có kiếm pháp, nếu không tôi cũng có thể học một môn.
Lâm Tinh Hải lẩm bẩm một câu, nhưng sau đó cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Huyễn Ảnh Thân Pháp là võ học Huyền cấp duy nhất bên trong chỗ tránh nạn, hơn nữa hắn cũng đã học xong môn này vậy nên hắn không thèm để những võ học Hoàng cấp còn lại vào mắt.
Dù sao nếu như không đạt tới Huyết Khí cảnh, trước đó võ học không kết hợp cùng với huyết khí chi lực, thì uy lực cũng sẽ không biến đổi nhiều lắm, nhiều nhất chỉ là chiêu thức tấn công điêu luyện hơn thôi.
Mà võ công thiên hạ chỉ có tốc độ là không thể phá nổi, dựa vào tốc độ của hắn, đủ khiến kẻ địch bị đâm chết mà không kịp phản ứng.
Một lúc sau, bốn người bọn họ đã tới nơi nhận trang bị.
Tất cả trang bị của mọi người đều được thống nhất, một bộ quần áo tác chiến Nano Cacbon, một khẩu súng trường G-3 ripper, 100 viên đạn thông thường, một balo quân dụng, bên trong có rất nhiều lương khô và nước, còn có một bình huyết thanh kháng độc.
Ngoại trừ những món trang bị bên ngoài này, mọi người còn được nhận một thanh vũ khí lạnh tiêu chuẩn. Vũ khí lạnh loại gì thì do thí sinh tự chọn.
Lâm Tinh Hải chọn một thanh trường kiếm, Liễu Diệu Diệu chọn một thanh kiếm mỏng, Kim Đồng cầm một thanh trường đao.
Còn Diệp Hâm. . . Hắn chọn một cái khiên.
-Khụ khụ! Cái kia. . . Tôi cảm thấy trong một đội cần phải có một người chuyên phòng ngự, vậy nên tôi quyết định hy sinh vì tập thể!
Diệp Hâm chính nghĩa nói.
-Sợ chết thì cứ nói thẳng.
Kim Đồng nhỏ giọng lầm bầm.
Diệp Hâm coi như không nghe thấy, mà Lâm Tinh Hải cũng không nói gì, lúc đồng ý với đối phương, hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý đối phương là sẽ là gánh nặng của cả nhóm rồi.
Sau khi nhận được những trang bị này, Lâm Tinh Hải cũng đã có thể đoán được
hình thức thi bađánh giá tổng hợp có lẽ khá giống với hình thức dã ngoại sinh tồn.
Nếu không phải thì đã không phát nhiều lương khô và nước đến vậy.
Ngoại trừ điều đó ra thì chiến đấu cũng chắc chắn không thể thiếu.
Mà trong số những vũ khí này, thứ duy nhất khiến hắn không hài lòng có lẽ là đạn.
Kiếm pháp và tốc độ là hai ưu thế lớn nhất của hắn.
Mà hạn chế số lượng viên đạn, khác nào hạn chế hắn phát huy ưu thế.
-Chúng ta có nên luyện tập một chút, làm quen vũ khí hay không?
Lúc này, Diệp Hâm chỉ về phía sàn đấu, mở miệng đề nghị.
-Tôi không cần, các cậu đi đi!
Lâm Tinh Hải lắc đầu.
Liễu Diệu Diệu cũng nói không cần.
Kim Đồng và Diệp Hâm liếc mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên cũng cảm thấy không thú vị nữa.
-Đúng rồi Diệp Hâm, cậu biết bài thi đánh giá tổng hợp, cụ thể là thi gì, quy tắc như thế nào không?
Lâm Tinh Hải quay ra tiểu mập mạp hỏi. Dựa vào bối cảnh của đối phương, có khả năng đã biết trước đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận