Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 610

Mọi người trừ việc tới nơi này học tập võ học ra thì còn có không ít người tìm được người cùng tu luyện võ học, ở chỗ này giao lưu tâm đắc với nhau.
Cho nên khi đám người Lâm Tinh Hải tiến vào đại sảnh thư viện liền phát hiện chỗ này khá rộn ràng nhốn nháo, không ít người đều đang thảo luận, hoặc là nói tranh luận cái gì đó.
Mà đa số thứ lấy ra từ trong tay những người này không phải là sách vở gì mà là chỗ tu luyện võ học tâm đắc.
Đám người Lâm Tinh Hải tiến vào cũng không có khiến quá nhiều người chú ý, mà bọn họ cũng thực mau đi qua đại sảnh, qua cầu thang đi lên tầng 5.
Chỗ này là nơi mua sắm võ học, đối với những chỗ khác của thư viện thì số người ít đi rất nhiều.
Thậm chí nói không khoa trương thì cả một tầng này cũng không được vài người.
Rốt cuộc những sinh viên năm nhất lúc này không có học phân tự nhiên sẽ không tới nơi này, mà những học viên năm hai, năm ba thậm chí năm bốn muốn mua sắm võ học cũng đã mua từ sớm, rất ít khi qua đây.
Mà người phụ trách nơi này chính là một ông già, bộ dạng đối phương đang mơ màng sắp ngủ, lúc mấy người Lâm Tinh Hải lại đây mí mắt cũng không nâng lên chút gì.
Nhưng khi nhìn thấy đối phương, Lâm Tinh Hải lại nháy mắt trở nên nghiêm túc.
Bởi vì cảm giác lực cường đại nên Lâm Tinh Hải thường xuyên có thói quen dùng cảm giác lực để tra xét bốn phía một chút, mà lúc vừa mới tiến vào thư viện cũng như thế, nhưng trong cảm giác của hắn lại không phát hiện người già này tồn tại.
Tình huống như vậy lúc trước đã phát sinh trên người của Tả Văn Diệu.
Vì xác nhận mình không cảm giác sai, hắn lại sử dụng cảm giác lực một lần nữa, phát hiện trong thế giới của cảm giác lực, đối phương tựa như không tồn tại vậy, không hề nghi ngờ ông già nhìn như bình thường này lại là một cường giả thần ma cảnh.
Nhưng cũng trong lúc Lâm Tinh Hải sử dụng cảm giác lực để xác nhận lại thì ông già đang mơ màng sắp ngủ trước mắt này lại ngẩng đầu lên, hứng thú nhìn về phía Lâm Tinh Hải.
-Đứa nhỏ, dùng lung tung cảm giác lực để tìm kiếm người khác là một hành vi không lễ phép, đặc biệt là khi tìm kiếm người có thực lực mạnh hơn mình.
Ông già kia mở miệng nói một câu mơ hồ.
-Đạo sư nói đúng, học sinh xằng bậy.
Lâm Tinh Hải để thái độ của mình xuống rất thấp.
-Nhưng cảm giác lực của cậu hình như cũng có chút ngưỡng cửa, đáng tiếc không hiểu thu liễm.
Ông già kia tựa như cố ý vô tình nói một câu sau đó liền vẫy tay:
-Được rồi, muốn chọn võ học gì mấy cậu đi vào chọn đi!
Nghe ông già nói như thế, trên mặt Lâm Tinh Hải bày ra biểu cảm suy tư, hắn lại cung kính hành lễ lần nữa, lúc này mới mang theo đám người tiểu mập mạp đi vào bên trong.
-Lão đại, anh cung kính với ông già này làm gì vậy?
Tiểu mập mạp khó hiểu hỏi.
-Đừng nói chuyện lung tung, đó là đạo sư cảnh giới thần ma.
Lâm Tinh Hải nói nhỏ.
-Đạo sư cảnh giới thần ma?
Tiểu mập mạp hơi trợn mắt, cậu ta đột nhiên nghĩ tới điều gì, hơi khẩn trương dò hỏi:
-Lão đại, sao anh phán đoán được vậy? Xác định là không sai?
-Tám chín phần mười là thần ma, nếu là nắn thể thì không thể giấu giếm lực cảm ứng của tôi, ít nhất tôi không phát hiện có nắn thể có thể làm được điều này. Làm sao vậy?
Hắn cảm thấy tiểu mập mạp hơi không thích hợp.
-Nếu thật sự như vậy thì phát tài rồi.
Tiểu mập mạp nói, mở máy tính đeo tay, tìm một văn bản đưa Lâm Tinh Hải xem.
-Trong tư liệu tôi có được thì cường giả thần ma cảnh ở học viện Đông Hải không có ông… đạo sư này. Đây là cơ hội của tôi đó!
Nói tới đây tiểu mập mạp dừng lại:
-Lão đại, tôi không qua bên kia vậy, ở bên ngoài chờ anh.
Thấy một màn như vậy Lâm Tinh Hải cũng ngẩn người ra một chút, nhưng lại chợt bật cười.
Với thiên phú của tiểu mập mạp, trong tình huống bình thường muốn tìm một đạo sư thần ma cảnh chân truyền gần như là không có khả năng.
Nhưng vị đạo sư thần ma cảnh cố ý che giấu tung tích ở thư viện này thì lại không giống vậy, học viên biết thân phận của đối phương hẳn là không có.
Nói như vậy tiểu mập mạp liền không có người cạnh tranh.
Mà bằng vào bản lĩnh mặt dày của đối phương, nói không chừng thật sự làm được.
Thực mau tiểu mập mạp liền chạy tới trước mặt ông già kia xum xoe, mà thấy một màn như vậy Kim Đồng cũng ngo ngoe rục rịch.
Nhưng cuối cùng cậu ta cũng không đi qua, cậu ta không mặt dày như tiểu mập mạp, rất nhiều chuyện không làm được.
-Đi thôi, mấy người cũng có thể chọn võ học một chút, nhìn xem có cái nào phù hợp với mình không. Đợi lát nữa tôi mua sắm xong hẳn là còn nhiều học phân, đến lúc có dư thừa liền mua sắm cho mấy người.
Lâm Tinh Hải mở miệng nói.
Liễu Diệu Diệu lập tức gật đầu, cô cũng cần bắt đầu tu hành võ học.
Nhưng Kim Đồng thì lại hơi ngượng ngùng, nhưng cậu ta nghĩ nghĩ vẫn không nói câu từ chối ra, cậu ta cũng cần học tập một võ học.
Mấy người thực mau liền tiến vào khu vực đặt võ học.
Ở chỗ này chủng loại võ học khá nhiều, hơn nữa đều đã được phân loại rõ ràng.
Lâm Tinh Hải nhìn thoáng qua, bay thẳng tới chỗ võ học phân loại thương pháp.
Kim Đồng lại đi tới chỗ võ học loại đao pháp.
Còn Liễu Diệu Diệu sau khi suy nghĩ một chút liền đi tới chỗ võ học loại thân pháp.
Đối với cô điều quan trọng hơn thật ra là năng lực bảo mệnh, chỉ cần đối phương không thể đánh gục cô trong chốc lát thì bằng vào dị năng khống chế sinh mệnh, cô thực mau có thể rút cạn sinh mệnh của đối phương.
Sau khi tiến vào khu võ học loại thương pháp, Lâm Tinh Hải nhìn thoáng qua, ở chỗ này có tổng cộng hai kệ sách, sách vở bên trong ít nhất cũng có một hai trăm quyển.
Thấy một màn như vậy Lâm Tinh Hải cũng không khỏi cảm thán không hổ là học viện Đông Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận