Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 161

-Mecha cuối cùng, trong mấy cậu ai điều khiển?
Phương Thiên Hòa hỏi.
Lời này của anh ta, nhìn như là nói với mọi người trong phòng, nhưng trên thực tế, ánh mắt của anh lại chăm chú nhìn vào Lâm Tinh Hải.
Không chỉ Phương Thiên Hòa, ánh mắt những người còn lại cũng rơi vào người Lâm Tinh Hải.
Lúc trước không nghĩ đến việc để Lâm Tinh Hải điều khiển Mecha là bởi vì trong ấn tượng của mọi người, Lâm Tinh Hải mới phá vỡ đạo khóa gen thứ nhất, khó có thể phát huy ra năng lực của Mecha.
Cho nên mới tạm chỉ định La Kiệt.
Nhưng hiện tại Lâm Tinh Hải cũng phá vỡ được đạo khóa gen thứ hai, tuy chưa học được cách điều khiển Mecha một cách có hệ thống nhưng năng lực sáng tạo kỳ tích của hắn mọi người đều biết.
Nếu Lâm Tinh Hải đưa ra ý kiến rằng hắn sẽ đảm nhận vị trí người điều khiển Mecha thì sẽ không ai có ý kiến gì, bao gồm cả La Kiệt.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Lâm Tinh Hải cảm giác không được tự nhiên.
Nhưng hắn cũng hiểu quyết định này của mình có thể sẽ liên quan trực tiếp tới hướng đi của trận chiến cho nên hắn cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Bằng vào năng lực cảm giác viễn siêu người thường, hắn trời sinh có ưu thế ở phương diện thao tác Mecha, lúc trước, khi mua sắm Mecha, hắn có lái thử và nhận ra mình thể phát huy 100% tính năng của Mecha.
Nhưng hắn cũng rõ ràng, kỹ thuật điều khiển Mecha của La Kiệt cũng không kém, sau khi đối phương phá vỡ đạo khóa gen thứ hai thì đã bắt đầu được Phương Thiên Hòa hướng dẫn đi luyện tập điều khiển Mecha, hiện tại đã tương đối thuần thục các loại kỹ xảo điều khiển.
Dù Lâm Tinh Hải nắm chắc bằng vào ưu thế về năng lực cảm giác thì mình có thể phát huy sức chiến đấu gấp hai La Kiệt.
Nhưng hắn chưa được huấn luyện một cách hệ thống, vậy nên cũng chưa nói được điều gì.
Chuyện này có ảnh hưởng tới chiến cuộc không?
Có, nhưng sẽ không phải là quyết định, bởi vì điều này chỉ tương đương với nhiều hơn một Mecha mà thôi.
Hắn điều khiển Mecha khẳng định sẽ trở thành đối tượng được đối phương chú ý đầu tiên, như vậy sẽ bị hạn chế rất lớn.
Nhưng cho dù không có Mecha, bằng vào khả năng bắn súng và tốc độ, hắn cũng có thể làm rất nhiều việc, đặc biệt là lúc đối phó với lính đánh thuê bình thường thì thậm chí còn phát huy được tính cơ động cao của hắn.
Nhưng La Kiệt lại không như vậy, nếu hắn không có Mecha, khả năng phát huy trên chiến trường nhiều nhất chỉ có thể đánh được hai ba lính đánh thuê thôi.
Cho nên hắn nhanh chóng quyết đinh:
-Tôi kiến nghị La Kiệt điều khiển Mecha. Tôi sẽ dùng tốc độ cao của mình để mau chóng tiêu dịch lính đánh thuê của đối phương.
Phương Thiên Hòa nhìn Lâm Tinh Hải, hơi trầm ngâm rồi hỏi:
-Trong 5 phút cậu có thể xử lý bao nhiêu thành viên của binh đoàn lính đánh thuê Dã Lang?
Tài bắn súng của Lâm Tinh Hải thì mọi người ở trong phòng đều đã nhìn qua, ai cũng không nghi ngờ rằng hắn có thể phát huy tác dụng quan trọng nhất trong trận chiến này.
Cho nên câu hỏi này của Phương Thiên Hòa đã hỏi trực tiếp tới vấn đề mấu chốt.
Lúc này mọi người trong phòng đều nhìn về phía Lâm Tinh Hải, mọi người đều biết đáp án mà Lâm Tinh Hải đưa ra sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới kế hoạch tiếp theo.
Sau khi nghiêm túc tự hỏi, Lâm Tinh Hải bảo thủ nói:
-Có thể xử lý khoảng 40 đến 50 người.
Phù!
Tất cả mọi người nhịn không được mà hít một hơi khí lạnh.
Phải biết rằng hiện tại thêm thành viên binh đoàn Dã Lang thì cũng chỉ có 83 người thôi, nói cách khác Lâm Tinh Hải nắm chắc trong 5 phút có thể xử lý nửa số thành viên của binh đoàn đối phương.
Vậy nếu cho đối phương 10 phút thì chẳng phải là…
Suy nghĩ sâu hơn một chút mọi người đều cảm thấy chuyện này không nên nghĩ quá nhiều nữa, bằng không sẽ khiến bọn họ hoài nghi cuộc đời.
-Lính đánh thuê không phải Zombie, thấy tình thế không ổn là sẽ co đầu rút cổ lại tránh đằng sau sự che chắn của cộng sự, tình huống như vậy cậu phải đi vào.
Phương Thiên Hòa nhìn Lâm Tinh Hải, nghiêm túc nói.
-Ừ! Tôi hiểu rõ, trừ khi bọn họ hoàn toàn không công kích, nếu không chỉ cần bọn họ ngoi đầu lên tôi chắc chắn có thể bắn chết.
Lâm Tinh Hải khẳng định.
-Vậy là tốt rồi!
Cuối cùng Phương Thiên Hòa cũng nở nụ cười, anh ta nói tiếp:
-Nhưng mà dựa theo kế hoạch của tôi, cậu chỉ cần trong 5 phút bắn chết 30 người là được, không cần phải mạo hiểm. Nếu có khả năng thì phải đặt an toàn của bản thân lên đầu.
-Ờm… Yên tâm đi! Đến lúc đó tôi sẽ cách xa 200 mét để tấn công, so với mọi người còn an toàn nhiều.
Lâm Tinh Hải cười nói.
-Cái gì! Thật hay giả?
Hai mắt Từ Hải Thủy trừng lớn.
-Cậu có thể cách xa 200 mét mà vẫn bắn trúng địch?
La Kiệt cũng nhịn không được mà hỏi.
Mấy người còn lại tuy không mở miệng nhưng biểu cảm trên mặt đều là sợ hãi.
Tất cả mọi người rõ ràng đều hiểu đây là ưu thế của tầm bắn khủng bố, nếu có thể đảm bảo tỉ lệ bắn trúng, như vậy chỉ có Lâm Tinh Hải đi đánh người khác, đối phương muốn ở khoảng cách này đánh trả vậy thật sự chỉ có thể cười ha hả.
-Ngày hôm qua khi đi săn giết Zombie, kỹ năng bắn súng của tôi có tiến bộ, hiện tại hoàn toàn có thể cách 200 mét bắn trúng Zombie.
Lâm Tinh Hải khẳng định.
Cho dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý nhưng vào thời khắc này trong phòng vẫn yên tĩnh trong chốc lát.
Ở khoảng cách 200 mét có thể bắn trúng Zombie, kỹ năng bắn súng như vậy, trừ khi thành viên binh đoàn Dã Lang vẫn luôn co đầu rút cổ, bằng không ai ngoi đầu ra tuyệt đối sẽ chết.
Đương nhiên Lâm Tinh Hải không nói là, chỉ cần trong 300 mét hắn có thể bắn trúng bất cứ một mục tiêu nào, rốt cuộc trong phạm vi bao phủ của lực cảm ứng chính là tương đương với trong phạm vi của hắn.
Trừ khi có người có tốc độ đạt tới 100 điểm trở lên mới có khả năng trong lúc Lâm Tinh Hải phán đoán sai lầm để né khỏi viên đạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận