Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 608

Không bao lâu sau Lâm Tinh Hải cùng mọi người tới tòa quản lý.
Điều đáng giá nhắc tới chính là bởi vì không muốn nhìn thấy học viên năm hai nên công tác dẫn đường hoàn toàn do tiểu mập mạp làm, ở phương diện này đối phương thật sự làm không ít.
Mà khi bọn họ đi vào tòa quản lý này liền phát hiện chỗ này có không ít học viên năm hai đang chờ.
Chẳng qua lúc những người này thấy đám người Lâm Tinh Hải thì không ít người đều lộ ra biểu cảm như gặp địch.
Lâm Tinh Hải hoàn toàn không để ý những người này nghĩ gì, trực tiếp lên cầu thang với mọi người, tiến vào bên trong tòa quản lý.
Trong quá trình này có không ít người ngo ngoe rục rịch tựa như muốn ra tay cản trở nhưng khi bọn họ nhìn thấy súng ống trong tay Lâm Tinh Hải thì lại không dám lên tiếng.
Không có biện pháp, sự việc phát sinh ở cổng trường đã truyền tới chỗ bọn họ, mà đối với việc Lâm Tinh Hải đã làm gì những người này cũng rõ ràng.
Trong tình huống Lâm Tinh Hải vẫn cầm súng thì thật đúng là không có ai dám đi qua liều mạng với bọn họ.
Trong đại sảnh ở tầng 1 tòa quản lý có chỗ tân sinh báo danh.
Nhưng người nhận báo danh cũng không phải là học sinh mà là đạo sư.
Lâm Tinh Hải mang theo mọi người đi qua, sau đó lấy thẻ học sinh ra, cung kính đưa qua:
-Đạo sư, chúng em lại đây báo danh.
Đạo sư Lâm Hướng Minh phụ trách chỗ này liếc mắt nhìn Lâm Tinh Hải sau đó nhận thẻ học sinh của mấy người, đăng nhập vào hệ thống xử lý.
-Được rồi.
Lâm Hướng Minh trả thẻ học sinh cho đám người Lâm Tinh Hải, đồng thời mở miệng nói:
-Có thể lấy được danh ngạch học viên hạng nhất, tôi tin tưởng thiên phú với thực lực của cậu chắc chắn rất cao, nhưng tôi hy vọng về sau cậu đừng bắt nạt người nhà.
Những lời này của ông ta rõ ràng là muốn răn đe, nếu đổi thành những học sinh khác thì có lẽ sẽ không nói gì nhưng Lâm Tinh Hải lại không phải là người có tính cách như vậy.
-Đạo sư, những lời này của thầy em cũng không dám gật bừa.
-Nếu có đạo sư khác thực lực mạnh hơn thầy tới bóc lột học phân của thầy ví dụ như đạo sư chân truyền Tả Văn Diệu của em thì thầy sẽ phản kháng hay sẽ chắp tay đưa qua?
-Lâm Tinh Hải em nếu cần học phân sẽ tự mình đi kiếm mà không phải là chờ sang năm đi để ý đám sư đệ sư muội thực lực yếu hơn mình. Bởi vì đó mới chính là đi bắt nạt người nhà.
Lâm Tinh Hải nói xong liền xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt trở nên đỏ bừng của Lâm Hướng Minh.
Trong vài học viên bị thương ở cổng trường cũng có học sinh của Lâm Hướng Minh, sau khi biết Lâm Tinh Hải thế nhưng trực tiếp sử dụng súng ống bắn phá tạo thành thương thế như vậy ông ta hơi tức giận.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân như thế nên mới tính toán răn đe đối phương một chút.
Nhưng lại trăm triệu không nghĩ tới bị trực tiếp phản trở về, mà điều khiến ông ta càng tức giận chính là những lời này của đối phương hoàn toàn có lý, hơn nữa đối phương có Tả Văn Diệu chông lưng làm ông ta không biết nói gì ngay lập tức.
Hơn nữa không chỉ Lâm Hương Minh, một đám học viên năm hai ở đây cũng rất khó chịu, bởi vì những lời này của Lâm Tinh Hải đồng dạng mắng cả bọn họ.
Lâm Tinh Hải cũng mặc kệ bọn họ nghĩ gì, trực tiếp mang đám người tiểu mập mạp ra khỏi tòa quản lý.
Nhìn bóng dáng đám người Lâm Tinh Hải rời đi, mọi người vừa vô cùng tức giận vừa ẩn ẩn có cảm giác thời tiết của học viện Đông Hải có thể sẽ thay đổi.
Lúc này ở bên trong một cửa sổ trên tầng hai của tòa quản lý, hai thanh niên đang lặng lẽ nhìn đám người Lâm Tinh Hải rời đi.
Nếu có học viên năm hai nhìn thấy hai người này, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra bọn họ chính là học viên hạng nhất của năm hai.
-Tiểu học đệ thật đúng là cuồng vọng! Phương Văn Bân cậu thật sự không ra tay sao? Trong những học viên hạng nhất chúng ta, thương pháp của cậu là tốt nhất, không tính toán so với cậu ta một lần?
Tống Ngọc Long đứng ở bên trái nói.
-Tôi vừa mới dùng đồng hồ thông tin hỏi tỉ mỉ kỹ càng một vài học viên nhìn thấy lúc đối phương nổ súng, toàn bộ quá trình đều sử dụng hình thức bắn phá. Với hình thức bắn phá tôi không thể bắn chính xác hoàn toàn được.
Phương Văn Bân mở miệng nói.
Tống Ngọc Long đương nhiên có thể hiểu được nghĩa bóng của đối phương, nói cách khác, trong lúc bắn nhau Phương Văn Bân không dám sử dụng hình thức bắn phá, chắc chắn sẽ bị hỏa lực của đối phương áp chế.
-Vậy chuyện này liền để như vậy sao?
Sau khi hơi yên lặng một lát, Tống Ngọc Long mở miệng hỏi.
-Đương nhiên không thể, trong vài học viên cậu ta bắn bị thương có hai người ngày thường đều đi theo tôi làm nhiệm vụ.
-Trong quá trình bàn luận có thể sử dụng súng ống hay không, giới hạn khá mơ hồ, tuy không nói không thể sử dụng nhưng cũng không có quy định rõ ràng nói có thể sử dụng, có thể lấy cái này để viết văn.
Phương Văn Bân nói.
-Vậy cậu cũng nên rõ ràng khi đối mặt với chất vấn của đạo sư Giản Hoa, đối phương chính xác nói rõ được đạo sư Tả Văn Diệu cho phép, có cường giả thần ma cảnh cho cậu ta chống lưng, cho dù chúng ta khiếu nại lên học viện cũng không làm được chuyện gì.
Tống Ngọc Long nhíu mày nói.
-Chúng ta đi khiếu mại đương nhiên sẽ không làm được chuyện gì, nhưng không chỉ có Lâm Tinh Hải có đạo sư chân truyền là thần ma cảnh.
Phương Văn Bân cười nói.
Nghe đối phương nói như thế, trong mắt Tống Ngọc Long tức khắc hiện lên sự hâm mộ với ghen ghét.
Đạo sư chân truyền thần ma cảnh, đây cũng không phải là điều mà ai cũng đều có thể có được, cho dù là học viên hạng nhất như bọn họ thì ở trong mắt cường giả thần ma cảnh cũng chỉ có như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận