Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 380

Nghe được suy luận về sức chiến đấu của Lâm Chính Dương, lần này Lâm Tinh Hải thật sự thở dài một hơi.
-Sức chiến đấu của chúng ta có thể ngăn cản 2,5 triệu zombie mà nói, điều này chắc là không có bất kỳ vấn đề gì. Lần này quy mô của Thi Triều cũng không thể lớn đến như vậy.
Lâm Tinh Hải nhẹ nhõm nói.
-Tôi cũng tính ra như vậy, cho nên bây giờ thứ quan trọng nhất với chúng ta là chuẩn bị trước khi chiến đấu, tranh thủ giảm thiệt hại của trận đại chiến này xuống đến thấp nhất có thể, nếu không cho dù là đánh thắng thì số tiền thu được cũng không đáng là bao.
Vẻ mặt của Lâm Chính Dương cũng không nhẹ nhõm như vậy.
-Lão Lâm, ông hoàn toàn không cần thiết phải lo lắng như vậy! Vào thời điểm đại chiến, để cho robot chiến đấu chắn ở phía trước, e rằng nếu thành viên của chúng ta thật sự xuất hiện thương vong, chắc cũng là cực ít.
Lâm Tinh Hải có chút phản đối nói.
Nếu như thật sự 200 nghìn robot chiến đấu đều bị đánh bại hết, vậy thì bọn họ cũng không cần chiến đấu nữa, trực tiếp rút lui là được rồi.
-Hóa ra tiểu tử cậu là nghĩ như vậy, khó trách tâm trạng lại tốt như vậy.
Lâm Chính Dương khá là không nói nên lời, ông ta nói:
-Robot chiến đấu đều bị phá hủy, chẳng lẽ đó không phải là thiệt hại sao?
-Cậu cũng đã biết, lão Ngụy vì điều tạm 100 nghìn robot chiến đấu này đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền, trong tương lai chúng ta phải trả gấp đôi số tiền đó trong một năm.
-Nếu như tất cả đều bị tổn thất, chúng ta phải bồi thường 200 nghìn robot chiến đấu, còn có 100 nghìn robot chiến đấu của chúng ta cũng bị mắc vào. Nếu tình cảnh đó thực sự xảy ra, trong một năm tới, đoán chừng quân bộ bên này cũng đừng nghĩ đến muốn khai hoang lập địa.
-Chơi lớn như vậy?
Lâm Tinh Hải hơi kinh ngạc, hắn thật sự không biết việc này.
-Cái này có đáng không?
-Đương nhiên là đáng chứ, cái khu công nghiệp này còn có giá trị hơn cậu tưởng tượng nhiều, bên trong ngoại trừ những loại kim loại hiếm, còn có mười mấy dụng cụ và thiết bị vô cùng quan trọng.
-Nếu như quả thật bị cướp sạch không còn một mống mà nói, như vậy chúng ta có thể chế tạo lại được 200 nghìn robot chiến đấu nhiều nhất là trong hai tháng.
-Đương nhiên vẫn là câu nói kia, thiệt hại nhất định phải xuống đến mức thấp nhất, bằng không thì chính là làm chậm quá trình phát triển của khu lánh nạn chúng tôi rồi.
-Cho dù chúng ta có lùi lại 10 nghìn bước, nếu số lượng Thi Triều lần này vượt qua 2,5 triệu con, chúng ta cũng nhất định phải đánh, ít nhất chúng ta phải đánh những con zombie biến dị kia cho chúng nó sợ hãi, vì để chuẩn bị cho lần cướp đoạt tiếp theo.
-Nếu không thì việc phát động chiến tranh như vậy sẽ tiêu tốn của khu lánh nạn Tinh Thuẫn quá nhiều, không đánh được mấy lần. Phụ cấp lần này của công hội lính đánh thuê cũng đang chảy nhiều máu.
Lâm Chính Dương nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Tinh Hải nghe xong, biểu cảm cũng trở nên nghiêm nghị lại, lúc này, hắn mới hiểu được cấp cao của khu lánh nạn lần này thật là quyết đánh đến cùng.
Nửa giờ sau, Lâm Tinh Hải lại trở về tuyến đầu, nhưng tâm trạng của hắn lúc này hoàn toàn khác.
Bàng hoàng bất an trước đây đã biến mất, thay vào đó là sự hưng phấn mờ nhạt.
Lần này, khu lánh nạn Tinh Thuẫn chơi rất lớn và rủi ro phải gánh chịu cũng tăng gấp bốn, năm lần so với dự tính ban đầu.
Nhưng nếu như đánh thắng, thu hoạch sẽ càng lớn.
Dù sao dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ tối đa chỉ có thể lấy đi đồ vật bên trong khu công nghiệp.
Mà đồ vật bên trong một khu công nghiệp rất là nhiều, nhưng nếu như muốn dựa vào những vật này để thành lập được một khu căn cứ, vậy thì có hơi si tâm vọng tưởng.
Dù sao khu căn cứ và khu lánh nạn, đó hoàn toàn là hai cái khái niệm khác nhau.
Cho nên khu lánh nạn Tinh Thuẫn muốn trở thành khu căn cứ Tinh Thuẫn, thì tài nguyên cần có là một số lượng rất lớn.
Nhiều tài nguyên như vậy phải lấy từ đâu đây?
Mục tiêu tốt nhất tất nhiên chính là ở thành phố Quảng Hàn.
Trước tận thế, thành phố Quảng Hàn là một siêu thành phố cấp một, nói không ngoa thì tài nguyên bên trong thậm chí là hơn những thành phố khác mấy chục đến mấy trăm lần.
Hơn nữa điều quan trọng hơn là thành phố Quảng Hàn được mệnh danh là cấm khu của lính đánh thuê nhưng tương tự cũng là bởi vì ở đây có rất nhiều zombie, cho nên từ nhiều năm trước tới nay, tài nguyên bên trong hoàn toàn không có người động đến.
Theo lý thuyết, đây chính là một “Mỏ vàng” không có người khai quật.
Nếu như trận này chiến đấu tốt, giết sạch những con zombie biến dị kia, hơn nữa lần này tiêu diệt mấy triệu tổn thất.
Điều đó chắc chắn sẽ khiến số lượng zombie ở khu vực phía đông của Quảng Hàn này giảm mạnh.
Đến lúc đó thành phố Quảng Hàn này, ít nhất là ở khu vực phía đông của thành phố Quảng Hàn không còn là cấm khu của lính đánh thuê nữa.
Thậm chí bọn họ có thể sử dụng toàn bộ khu công nghiệp như một trạm tiền đồn, để cho quân bộ tới đóng quân, như vậy khu lánh nạn Tinh Thuẫn có thể buông tay buông chân tới khai thác toà “Mỏ vàng” này.
Có thể nói đây chính là một trận đánh cược.
Cũng chính vì nghĩ thông suốt những thứ này, tâm trạng của Lâm Tinh Hải lúc này với thời điểm đi hỏi thăm đã hoàn toàn khác nhau.
Mà tình trạng của hắn cũng bị Trác Vĩnh Nguyên phát hiện.
-Đồng chí Lâm Tinh Hải! Lần này anh trở về có phải đã hỏi được cái gì không? Có thể nói với chúng tôi một chút không?
Trác Vĩnh Nguyên tràn ngập mong đợi nói.
-Ừ, tôi đã hỏi rồi. “Viện quân” đang trên đường đến đây, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, chắc là có thể bắt kịp.
-Phía quân bộ có thể là cũng sợ xảy ra bất trắc, cho nên mới không công bố sự việc này ra, sợ chúng ta có phán đoán sai.
-Nhưng mà quân bộ cũng đồng thời hai tay chuẩn bị, một bên xây dựng hệ thống phòng ngự, chuẩn bị đại chiến. Còn mặt kia, thì chuẩn bị cho việc rút lui bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận