Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 544

Theo lẽ mà nói, đội ngũ của họ nhiều người, hoàn toàn không cần phải lo lắng việc đấu súng với người khác mới đúng.
Nhưng vấn đề là, điều đó chỉ đúng đối với những thí sinh bình thường.
Khâu Lương từng gặp rất nhiều người có kỹ năng bắn súng tốt, nhưng những người đủ để gọi là thần súng bách phát bách trúng thì cũng đều phải ngắm bắn từ trước.
Mà Lâm Tinh Hải thì sao? Vừa giơ tay lên đã nổ súng, hơn nữa còn sử dụng chế độ bắn phá.
Nhưng điều đáng sợ hơn nữa là, tên này chẳng cần nhắm mà vẫn có thể bách phát bách trúng.
Lại thêm tốc độ như ma quỷ của đối phương, bọn hắn hoàn toàn bất lực.
Cho dù trong đội ngũ có người có dị năng phòng ngự thì cũng không có tác dụng, dù sao việc duy trì dị năng thì cần năng lượng, Lâm Tinh Hải hoàn toàn có thể từ từ làm hao mòn năng lượng của bọn họ.
Chỉ cần đối phương không phạm sai lầm, họ vốn dĩ sẽ không có cơ hội phản công.
-Lần này chúng ta nhận thua, anh tính sao?
Khâu Lương mở miệng lên tiếng. Hắn biết thân là chỉ huy của đội, lúc này nhất định phải đứng ra.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng bước chân vang lên, Lâm Tinh Hải chậm rãi bước ra từ phía sau một căn nhà ở đằng xa, hắn vẫn cầm lấy súng trường Ripper, nhìn mọi người với vẻ mặt điềm tĩnh, giống hệt như lúc vừa mới bắt đầu.
Tuy nhiên, lúc này nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh của Lâm Tinh Hải, trong lòng mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
-Tôi muốn như thế nào? Đây không phải là câu tôi nên hỏi các người sao?
Lâm Tinh Hải lãnh đạm nói.
Khâu Lương hít lấy một hơi:
-Lúc trước chúng tôi định cướp lấy quả cầu năng lượng của anh. Nhưng chúng tôi đã dự đoán sai thực lực của anh, kỹ năng lại thua xa anh, chẳng còn gì để nói, anh có bất cứ yêu cầu gì thì cứ việc nói ra.
-Nói đúng lắm, cá lớn nuốt cá bé thôi, tôi vốn dĩ cũng chẳng quan tâm đến các người, dù sao cũng đã lấy được quả cầu năng lượng, đối phó với các người cũng chỉ là lãng phí đạn.
-Nhưng điều đáng tiếc là, tự các người lại tự tìm đường chết, chửi rủa tôi thì thôi đi, lại còn dám chủ ý đến nữ nhân của tôi.
Nói đến đây, ánh mắt của Lâm Tinh Hải hướng về phía người thanh niên cao gầy.
Hiện tại tên này không bị thương tích gì cả, vốn không phải là hắn tránh nhanh, cũng chẳng phải bên cạnh hắn có đồng đội thuộc có dị năng phòng ngự.
Mà là từ lúc bắt đầu, Lâm Tinh Hải đã không định dễ dàng mà buông tha đối phương, dốc sức lưu thủ.
Khâu Lương nghe thấy Lâm Tinh Hải nói như thế thì sắc mặt bỗng thay đổi, cuối cùng thì cắn răng nói:
-Kế hoạch này là do tôi đặt ra, để bọn họ cố ý khiêu khích anh, tên này thì cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh mà hành động thôi, tôi tự nguyện thay hắn đảm nhận trách nhiệm này.
-Khiêu khích, không đồng nghĩa với việc có thể chủ ý lên nữ nhân của tôi, với cả đây là lần thứ hai rồi. Anh xác định muốn gánh vác trách nhiệm giúp tên này à?
Lâm Tinh Hải lạnh lùng nói.
Khâu Lương nghe xong thì biến sắc, còn nét mặt của những người khác cũng đều thay đổi, hướng ánh nhìn về người thanh niên cao gầy kia.
Hai lần ư? Vậy hóa ra trước kia đối phương cũng từng gây hấn với Lâm Tinh Hải ư?
Trong nháy mắt, những người bên cạnh thanh niên cao gầy đều không kiềm nổi mà di chuyển cơ thể nhằm kéo giãn khoảng cách với đối phương.
Thực lực có kém cỏi cũng không chẳng sao, nhưng người ngu như vậy, sẽ hại chết những đồng đội bên cạnh đó.
Sắc mặt thanh niên cao gầy cũng liên tục thay đổi, hắn biết được rằng bản thân sắp toi rồi, đến bước đường này, chắc chắn đối phương không muốn hắn thi được vào học viện Đông Hải.
Nghĩ đến đây thì trong lòng hắn có chút ân hận, nhưng càng nhiều hơn là sự phẫn nộ:
-Thế anh muốn thế nào? Không lẽ anh dám giết tôi sao.
Nói xong, hắn giương súng trường Ripper lên, hắn muốn cược một lần xem nhân lúc Lâm Tinh Hải xuất hiện thì liệu có thể bắn trúng đối phương không.
Trong nháy mắt, gương mặt của Lâm Tinh Hải lộ ra một nụ cười, những người nhìn thấy nụ cười của hắn thì bỗng đều sợ hãi trong lòng.
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên rõ rệt, người thanh niên cao gầy tay giữ lấy khẩu súng trường Ripper đang nâng cao được một nửa thì rớt xuống đất, trên tay phải của hắn xuất hiện một cái lỗ đầy máu.
Đoàng đoàng đoàng!
Ba phát súng lại vang lên, tay còn lại và hai chân của người thanh niên cao gầy cùng lúc bị trúng đạn, ngay lập tức hét một tiếng kêu thảm khốc đau đớn vang lên.
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!
Lâm Tinh Hải lại bóp cò súng lần nữa, mười mấy viên đạn được bắn ra, toàn bộ đều trúng vào cơ thể của người thanh niên cao gầy này.
Trong nháy mắt thanh niên cao gầy ngã bay về sau vài mét, rồi lăn lộn vài vòng dưới đất thì mới ngừng lại. Thời khắc tiếp theo, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng hắn, hơi thở của hắn yếu dần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận