Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 606

Lâm Tinh Hải giơ Lôi Thần Thương trong tay ra, chỉ những học viên đại học năm hai này, nói:
- Ối chà, đã như vậy, tôi cũng chỉ có thể chào hỏi từng người một mà thôi.
Những học viên đại học năm hai này sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, lúc này có khoảng mười người đi ra.
Bọn họ thừa nhận thực lực của Lâm Tinh Hải rất mạnh mẽ, ở trong trường hợp một đối một như vậy, thậm chí không ai ở trong sân trường này có khả năng chiến thắng Lâm Tinh Hải.
Có điều bọn họ không phải chỉ có một người, trong số bọn họ còn có người sở hữu hệ dị năng khống chế, liên thủ với nhau, bọn họ hoàn toàn có thể ăn đứt Lâm Tinh Hải.
- Trời ơi! Mười người cùng nhau lên sao, không biết xấu hổ như vậy à?
- Ôi, mười đánh một, mà còn đánh với một võ giả có cảnh giới thấp hơn nữa chứ, kiểu người này mà còn tự xưng mình là thiên tài hay sao? Chẳng lẽ còn có mặt mũi ở lại học viện Đông Hải à?
Sau khi nhìn thấy cảnh này, không ít học viên mới nhất thời chửi ầm lên, bởi vì phải chịu đựng bị chèn ép, cho nên giờ phút này, bọn họ lựa chọn về phe của Lâm Tinh Hải.
Mà vẻ mặt mười tên học viên đại học năm hai kia đều trở nên lạnh lẽo, không nói một lời.
Mặt mũi thì tính là cái gì, có thể dùng làm tư nguyên hay sao? Điều này đương nhiên là không thể.
Nhưng học phần lại có thể.
Cho nên bọn họ cũng có thể không biết xấu hổ.
Khi Lâm Tinh Hải thấy cảnh này, ngược lại chỉ cười:
- Là mấy người không nói võ đức trước đấy nhé, cũng đừng trách ta đấy!
Mười tên học viên đại học năm hai kia khi nghe Lâm Tinh Hải nói như vậy thì đều sững sờ, bọn họ không hiểu nổi đối phương lúc này sao còn có thể hưng phấn được như vậy.
Nhưng bởi vì đã thấy biểu hiện trước đó của Lâm Tinh Hải, cho nên bọn họ cũng không dám chủ quan.
Thậm chí trong số mười người này, một tên học viên sở hữu dị năng phòng ngự lập tức phóng ra một cái lồng năng lượng ánh sáng, bao phủ tất cả mọi người ở bên trong.
Có điều, bọn họ nhìn thấy Lâm Tinh Hải cũng không phát động công kích gì về phía bọn họ, thậm chí còn xoay người rời đi, đi đến bên cạnh tiểu mập mạp kia.
Tiểu mập mạp nhanh chóng mở ra ba lô tác chiến trong tay, tay Lâm Tinh Hải thò vào, lấy ra một khẩu súng trường.
Tình huống này, nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người ở đây.
Luận bàn kiểu này, có thể dùng súng ống hay sao?
Bọn họ cũng không thể hiểu nổi, bởi vì không có quy định nào nói có thể dùng hay không thể dùng.
Giới hạn khá mơ hồ.
Sau khi nhìn Lâm Tinh Hải lấy ra khẩu súng trường, những học viên đại học năm hai kia không thể bình tĩnh được nữa, luận bàn sử dụng vũ khí lạnh là chuyện bình thường, nhưng nếu là súng ống thì hoàn toàn thay đổi thành một trận chiến kiểu khác.
Một tên học viên đại học năm hai trong số người kia hô lên:
- Chờ chút đã!
Nhưng Lâm Tinh Hải cũng không thèm để ý đến hắn ta, trực tiếp ấn nút bấm.
Rầm rầm rầm rầm!
Tiếng súng dày đặc ở cổng trường đột nhiên vang lên.
Lâm Tinh Hải hành động như vậy thật sự vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, mà lại quá đột ngột, khiến cho đại đa số người đều không phản ứng kịp.
Mà sau khi bọn họ kịp phản ứng lại, đã thấy mười tên học viên đại học năm hai kia ngã trên mặt đất, trên người mỗi tên học viên đều trúng ít nhất bốn, năm phát đạn, máu tươi không ngừng trào ra trên thân thể.
Đạn xuyên giáp không phải là đồ chơi, ngay cả những thứ Zombies biên dị như Phún Thổ Giả và Liệp Sát Giả cũng có thể dễ dàng bắn bị thương, chứ nói gì đến những võ giả cảnh giới Huyết Khí này.
Lâm Tinh Hải chỉ tốn có ba cái đạn xuyên giáp, ngay lập tức đánh vỡ năng lượng bình chướng mà đôi phương tạo ra, mà bên ngoài những học viên này xuất hiện lực lượng huyết khí, theo lý thuyết nhiều lắm cũng chỉ có thể ngăn được sự tấn công của một viên đạn xuyên giáp thì sẽ tiêu hao sạch sẽ.
Về sau chỉ có thể dùng thân thể để chống đỡ, đương nhiên là gánh không nổi rồi.
Những học viên đại học năm hai bên kia, trong nháy mắt loạn thành một đoàn, có người tiến lên xem xét vết thương, có người thì lập tức gọi đội y tế, cang có người căm tức nhìn nhóm người Lâm Tinh Hải.
Chỉ có điều, lúc này Lâm Tinh Hải rất bình tĩnh đổi hộp đạn, họng súng vô tình hay cố ý chỉ vào bọn họ, khiến những người này tức giận mà không dám nói.
Mà đám học viên mới bên này, nhìn khung cảnh trước mắt đến nghẹn họng trân trối.
Tuy rằng những người này đều đã nghe qua không ít “công lao hiển hách” của Lâm Tinh Hải, nhưng đều không nghĩ đến Lâm Tinh Hải lại hung mãnh như vậy, cũng dám làm loạn bên trong học viện Đông Hải.
Tình hình lúc này tương đối hỗn loạn, có điều, cũng không kéo dài bao lâu.
Mặc dù nói sẽ có học viên đại học năm hai đi chèn ép học viên mới kiêu ngạo, về phần học viện cũng vì dự phòng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn cũng sẽ an bài một số đạo sư tiến hành giám thị.
Cho nên khi nơi này truyền ra tiếng súng, và gây nên một trận hỗn loạn, thì ở phía xa, một cỗ khí tức mạnh mẽ dâng lên cấp tốc đến gần nơi này.
Trong nháy mắt, cái đạo khí tức kia từ xa đã đến gần, một người nam tử mặc đồng phục giáo viên đi đến trong sân trường.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt nhìn qua mấy học viên ngã trên mặt đất, sau khi xác định những học viên này không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lúc này mới tốt lên một chút.
Sau đó ánh mắt hắn ta khoá chặt Lâm Tinh Hải, giọng nói có chút tức giận vang lên:
- Ai cho phép cậu luận bàn với bạn cùng lớp bằng súng ống hả?
Người đạo sư này là Giản Hoa, là người phụ trách chính trật tự của lần nhập học của học viên mới ở trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận