Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 592

Rõ ràng là trong lần va chạm trực diện vừa rồi, nó hoàn toàn rơi vào thế yếu hơn.
Lúc này, Tả Văn Diệu hoàn toàn không có ý nương tay.
Thân ảnh lóe lên một cái rồi lao tới, trực tiếp nhảy lên, người còn ở trên không trung nắm đấm mang theo hỏa diễm đầy trời, sau đó đâm xuống.
Theo tiếng gầm rú liên tục, ngay cả những thí sinh ở xa cũng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở đáng sợ của Deathclaw đang không ngừng suy yếu.
Phải nói rằng sức sống của đám Zombies biến dị thật sự quá kinh khủng, đặc biệt là "Deathclaw", nó cũng có thể coi là bá chủ trong đám Zombies biến dị.
Ngay cả khi Tả Văn Diệu cao hơn đối phương cả một cảnh giới thì cũng phải mất đến một phút đồng hồ mới đánh chết được nó.
Tất nhiên chủ yếu là do hắn không điều khiền mecha truyền kỳ của hắn tới, nếu không, đấu với đối thủ thua mình cả một cảnh giới lớn như vậy thực sự không khác gì bắt nạt trẻ nhỏ.
Tả Văn Diệu đứng trên cái đầu lâu khổng lồ của “Deathclaw”, thở hổn hển, cau mày, vẻ mặt trầm tư.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một con "Deathclaw" cấp hai, hơn nữa còn là đỉnh phong của cấp hai.
Nhưng rõ ràng khi hắn vừa mới chạy tới, hơi thở trên người nó chỉ là cấp một.
Sau khi hắn thi triển Thần Ma thể, làm cho đối phương cảm thấy được mối đe dọa chết người thì con "Deathclaw" này mới phá vỡ một loại xiềng xích nào đó, bộc phát sức mạnh của Zombies biến dị cấp hai.
Nói cách khác, đối phương dùng một một cách thức nào đó không rõ để hạ hơi thở trên cơ thể xuống cấp một.
Thành thật mà nói, điều này hơi đáng sợ.
Cũng chính là nhờ vào khả năng này mà đối phương mới có thể thoát khỏi sự truy đuổi của quân bộ.
Mà vấn đề bây giờ là, đối phương đã làm điều này như thế nào?
Cái giá phải trả cho việc che giấy hơi thở lớn như thế nào?
Nếu như những con Zombies biến dị con lại bên trong Abyssal Plane cũng có thể tương đối dễ dàng làm được điều này, thì đây chắc chắn là một việc cực kỳ đáng sợ, lúc đó quân bộ sẽ sử dụng máy móc để khóa chặt những con Zombies biến dị cao cấp đang chạy trốn kia, mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa.
"Lão Lữ, anh phái người tới bảo vệ con 'Deathclaw' này, kéo nó về rồi mổ xẻ ra, nghiên cứu xem nó đã làm thế nào để che giấu hơi thở." Tả Văn Diệu kể lại một cách ngắn ngọn chuyện vửa xảy ra.
Lữ Vĩ nghe xong cũng không khỏi sững sờ, bởi vì trước đó hắn từ hình thẻ và lực chiến đấu của đối phương mà nhận định được nó là Zombies biến dị cấp hai, nhưng hoàn toàn không biết còn có chuyện che giấu hơi thở.
Nhưng rất nhanh, hắn đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, trong khi thu xếp mọi chuyện cũng tranh thủ báo cáo lại tình hình cho quân bộ.
Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được phía quân bộ sẽ hỗn loạn như thế nào sau khi nhận được tin này.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ đã hủy hỏ việc đuổi giết đám zombies biến dị cấp một, nhưng bây giờ nhất định không thể bỏ qua dù chỉ một con.
Sau khi Tả Văn Diệu giải quyết xong con "Deathclaw" này thì vội vã đi đến chỗ Lâm Tinh Hải.
Một phút sau, khi hắn đi tới chỗ Lâm Tinh Hải, nhìn thấy đối phương đang ngồi nghỉ ở ven đường, thở hổn hển, bên đường là con "Cự phách" máu me đầm đìa, xác con "Phún Thổ Giả" thì nằm ở rất xa.
Thấy cảnh này, cho dù là cường giả Thần Ma Cảnh như Tả Văn Diệu lúc này cũng không nói nên lời, cũng không biết phải nói cái gì.
Trình độ biến thái của Lâm Tinh Hải lại một lần nữa phá vỡ thường thức của hắn.
Hắn hiếu kỳ đi đến bên cạnh con "Cự phách" kiểm tra một hồi.
Đầu của đối phương đã hoàn toàn không nhìn ra hình dáng ban đầu nữa, khắp nơi đều là bị vết đạn, đặc biệt là tai, mắt, mũi, miệng, gần như đều bị đánh cho máu thịt be bét.
Vết thương trí mạng của đối phương là ở hàm dưới.
Ở đây có một vết thương xuyên thẳng vào trong não.
Không nghi ngờ gì nữa, khi bắn vào vị trí này thì có thể lách qua lớp bảo vệ xương sọ để vào não.
Đương nhiên, cho dù là như vậy, với sức phòng ngự của "Cự Phách", có lẽ không phải hai ba mươi viên đạn, đồng thời bắn trúng chô này thì cũng không có khả năng bắn thủng.
"Lợi hại, hết lần này đến lần khác, cậu đều vượt quá sự mong đợi của tôi." Tả Văn Diệu đến bên cạnh Lâm Tinh Hải, ngồi xuống, nhịn không được cảm thán một câu.
"Phải mất hơn 300 viên đạn mới đánh chết được nó, tôi cảm thấy không có gì mà lợi hại cả."
"Mà chuyện này không phải là công lao của một mình tôi, nếu như không có Diệu Diệu rút sức sống của 'Cự phách', để tốc độ và phản ứng của nó chậm lại, thì tôi cũng không dám tấn công gần sát người như vậy." Lâm Tinh Hải mở miệng nói.
Nghe thấy đối phương nói như thế, Tả Văn Diệu hơi sững sờ, lúc này hắn mới phát hiện, cơ thể của con "Cự Phách" này quả thực có chút không bình thường.
Một số bộ phận trên cơ thể "Cự Phách" bị lão hóa một cách kỳ lạ.
Hắn ngạc nhiên nhìn Liễu Diệu Diệu đang yên lặng ngồi ở bên cạnh, sắc mặt của đối phương cũng có chút tái nhợt, hiển nhiên bởi vì tiêu hao dị năng quá độ.
"Dị năng của cô là gì? Sức sống của Zombies biến dị cấp một mà cô cũng có thể rút được, dị năng của cô thật không đơn giản!" Tả Văn Diệu dò hỏi.
Lúc này hắn đã nhận ra rằng trước đó bọn họ lúc bọn họ quan sát đã bỏ sót điều gì rồi, người tên Liễu Diệu Diệu trước mặt đây có thiên phú, năng lực không thua kém Khâu Lương, Nguyên Chính là mấy.
Chẳng qua là bởi vì Lâm Tinh Hải quá xuất sắc, nên mới che mất hào quang của cô ấy mà thôi.
"Tôi gọi dị năng được thức tỉnh của Diệu Diệu là kiểm soát sinh mệnh, dị năng này không những có thể rút sức sống của con người mà còn có thể dùng sức sống này để trị thương cho đồng đội. Nhân tiện đây tôi cũng nói luôn, Diệu Diệu đã hoàn toàn thức tỉnh dị năng thứ hai rồi." Lâm Tinh Hải giải thích ngắn ngọn về tình hình cụ thê một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận