Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 147

Lâm Tinh Hải vừa cân nhắc biến hóa tiếp theo của dị năng, vừa mở máy tính đeo tay ra chơi tiếp.
Không thể không nói, công nghệ cao thật tốt, màn hình thực tế ảo của máy tính đeo tay dùng để chơi trò chơi hoàn toàn có thể khiến người ta rơi vào trong lạc cảnh.
Ngoài trò chơi ra, Lâm Tinh Hải còn tìm được trong máy tính đeo tay mười mấy bộ phim điện ảnh, hẳn là lúc trước Hoài Phi Phủ lưu lại.
Hắn chọn đại hai bộ phim xem một chút, đương nhiên hắn xem không phải là nội dung mà là kỹ thuật quay phim.
Thông qua kỹ thuật của điện ảnh là có thể đại khái biết được trình độ phát triển của khoa học kỹ thuật thế kỷ 23 tới mức độ nào rồi?
Sự thật so với phỏng đoán của hắn cũng không khác mấy, hắn xem mấy bộ phim bình thường cũng có cảm giác như đang xem phim khoa học viễn tưởng vậy. Các loại xe bay trên đường phố, còn có thể thấy được người máy phục vụ, thậm chí hắn còn thấy được mấy thành phố trên không.
Đó là thành phố đang nổi ở trên không, vô cùng xa hoa lộng lẫy, tựa như tiên cảnh.
-Cái này là sử dụng hệ thống phản lực sao?
Lâm Tinh Hải suy đoán.
Cứ như vậy, thời gian qua nhanh, chẳng mấy chốc đã tới giờ tan tầm.
Đúng lúc này, một người trẻ tầm 23 tuổi cầm một bó hoa hồng xanh bước từ cửa vào.
Lâm Tinh Hải nhìn qua, hơi nhướng mày, đối phương mặc đồng phục chiến đấu, rõ ràng là đồ đặt may, không những vừa người mà nhìn còn thêm vẻ đĩnh đạc.
Hơn nữa hoa hồng xanh trên tay cũng là hoa thật.
Tuy rằng trong khu lánh nạn có trồng một ít thực vật trước mạt thế, nhưng nếu muốn mua sắm thì trừ bỏ tiền ra, quan hệ cũng không thể thiếu.
Đương nhiên điều khiến Lâm Tinh Hải ngạc nhiên vẫn là hơi thở của đối phương, đó là hơi thở của người đã đột phá cấp 3.
Có thực lực lại nhiều tiền!
Đây là tag mà Lâm Tinh Hắn gắn cho đối phương sau khi nhìn qua.
Sau đó hắn đã thấy thanh niên này đi tới chỗ Liễu Diệu Diệu, tươi cười ấm áp nói:
-Cô Liễu, chúng ta lại gặp mặt, hôm nay tôi đổi thành hoa hồng xanh, hy vọng cô thích.
-Xin lỗi, tôi không thích.
Giọng nói Liễu Diệu Diệu lạnh nhạt.
-Được rồi! Vậy không biết cô Liễu thích loại hoa nào, ngai mai tôi nhất định sẽ mang đến.
Nụ cười trên mặt người trẻ tuổi không hề giảm bớt, tiếp tục nói.
-Xin lỗi, tôi đều không thích. Ngài Ninh, xin ngài vui lòng không quấy rầy công việc của tôi có được không?
âm thanh Liễu Diệu Diệu lạnh hơn.
-Không phải sắp tan tầm rồi sao? Tôi đặt chỗ ở nhà ăn trên đám mây khu trung tầng rồi, hy vọng cô Liễu không từ chối nữa, được không?
Nụ cười trên mặt Ninh Khải không có ý gì, nhưng bên trong giọng nói lại có sự hùng hổ đe dọa.
Sắc mặt Liễu Diệu Diệu hơi khó chịu, nhưng cô cắn cắn môi đỏ, vừa định từ chối thì lại có một giọng nói khiến cô cảm thấy an tâm vang lên.
-Xin lỗi, tôi hẹn Diệu Diệu đi ăn cơm chiều rồi.
Lâm Tinh Hải nói, duỗi tay ôm eo thon của Liễu Diệu Diệu.
Lúc bàn tay hắn chạm vào eo đối phương, có thể thấy được cơ thể Liễu Diệu Diệu hơi cứng lại nhưng cô không có từ chối.
Thấy vậy, trong lòng Lâm Tinh Hải lập tức vui mừng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve, cho dù cách quần áo cũng có thể cảm nhận được vòng eo mềm dẻo, co dãn của đối phương, không biết nơi khác của cơ thể này có xúc cảm như thế nào.
Ninh Khải thấy vậy, trong ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng, hắn ta đánh giá Lâm Tinh Hải cẩn thận rồi khóe miệng nhếch lên thể hiện sự khinh thường.
Bởi vì hắn cảm nhận được, đối phương mới chỉ đột phá gen tối ưu hóa cấp 1.
Hơn nữa bởi vì hắn ta đã đột phá cấp 3, lực cảm ứng mạnh hơn hẳn người thường, trực tiếp phán đoán được Lâm Tinh Hải chỉ mới đột phá cấp 1 cách đây không lâu.
Loại gen ưu hóa giả mới đột phá này cho dù có trở thành lính đánh thuê cũng chỉ là một tay mơ.
Người như vậy cũng có thể trở thành đối thủ cạnh tranh của mình, Ninh Khải thấy có chút buồn cười.
Bởi vì quá buồn cười nên hắn dùng giọng điệu trào phúng nói:
-Tự giới thiệu, tôi tên là Ninh Khải, đoàn trưởng binh đoàn Thiên Hỏa, mức độ gen tối ưu hóa là 93%, dị năng Thiên Hỏa.
Hắn ta nói ra những thông tin này, lấy ra bất luận một cái nào đều có thể cao hơn một người lính đánh thuê bình thường, đừng nói là một tay mơ.
Nhưng mà hắn thất vọng, phát hiện, người trước mặt này dường như không hiểu rõ tình huống hiện tại cho lắm, biểu cảm trên mặt đều không hề thay đổi.
Đối phương nhìn mình một cách rất lạnh nhạt sau đó trả lời một chữ:
-Ừm.
Tư liệu của các binh đoàn Lâm Tinh Hải gần như là nhớ hết, binh đoàn Thiên Hỏa chỉ là binh đoàn cấp một, hoàn toàn không cần lo lắng.
Còn gen ưu hóa 93% của đối phương hắn càng không để ý. Hiện tại lực lượng Huyết khí còn nhiều, trở thành người có gen tối ưu hóa cấp 3 cũng chỉ cần mấy ngày nữa.
Nhưng Ninh Khải hoàn toàn không biết Lâm Tinh Hải đang suy nghĩ gì, hắn ta chỉ cảm thấy đối phương đang khinh thường mình.
Điều này khiến cho gân xanh trên trán hắn ta nổi lên, từ khi đột phá gen tối ưu hóa cấp 3 rồi thành lập binh đoàn, cho dù đoàn trưởng của những binh đoàn cấp hai cũng chưa ai dám dùng thái độ như thế với hắn ta.
Khuôn mặt tươi cười của Ninh Khải biến mất, sắc mặt của hắn ta lạnh đi, trầm giọng hỏi:
-Cậu ở binh đoàn nào?
-Binh đoàn Liệt Thiên.
Lâm Tinh Hải nói.
Ninh Khải nhíu mày nhỏ đến mức gần như không thể phát hiện, bởi vì hắn ta nghĩ, người vừa mới có gen tối ưu hóa giống như Lâm Tinh Hải đều chỉ có thể gia nhập những binh đoàn nhỏ thôi.
Binh đoàn Liệt Thiên vừa mới tăng cấp thành binh đoàn cấp hai, hơn nữa hai ngày nay có chiến tích nổi bật như vậy, binh đoàn như Thiên Hỏa không thể so sánh.
Nhưng mà tới mức này rồi, hắn chỉ có thể tiếp tục theo kế hoạch cũ, mở hình chiếu của máy tính đeo tay ra, sau đó mở ra danh sách thông tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận