Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 518

Dù sao là khu lánh nạn Thụy Phong là khu lánh nạn bình thường, không có cách nào so sánh với những thiên tài bước ra từ căn cứ rộng lớn đó được, chỉ có thể lựa chọn một đội ngũ bình thường để tham gia, sau đó liều mạng lấy vận may.
Nói đến đây, Tôn Thiên Bác nhìn Ngô Tĩnh một cái.
Sau một chút do dự, Ngô Tĩnh vẫn nhìn Kim Đồng thỉnh cầu:
-Các anh có lẽ cũng đến trung tâm thành phố phải không, có thể đưa chúng tôi đi một chuyến không? Chúng tôi có thể giúp đỡ thậm chí là nghe lời các anh.
Đội ngũ của bọn hắn, thực lực cũng chỉ có thể coi là bình thường, muốn đến trung tâm thành phố trong vòng hai ngày không phải là chuyện dễ dàng.
Hôm này bọn hắn gặp hai đội ngũ khác cũng ngỏ ý muốn hợp tác nhưng đội ngũ kia mạnh hơn nên phớt lờ bọn họ.
Mà gặp được đội ngũ có thực lực tương đương, hai bên cũng sẽ bởi vì người nào đóng góp nhiều hơn mà xảy ra bất đồng, cuối cùng thì tan rã trong không vui.
Ở đây không thể nghi ngờ Lâm Tinh Hải chính là người mạnh nhất, chỉ cần đối phương đồng ý bỏ thêm nhiều sức lực hơn cũng không thành vấn đề gì.
Nghe thấy Ngô Tĩnh nói như vậy, Kim Đồng không nói gì, anh ta cũng không dám nhận lời vội vàng nhìn về phía Lâm Tinh Hải.
Không chỉ là anh ta mà những người khác cũng như vậy.
Lúc này Lâm Tinh Hải đã ăn lương khô mà Tiểu mập mạp nướng.
Lương khô ban đầu còn cứng nhằn nhưng sau khi nướng lên dầu mỡ bên trong chảy ra, mềm hơn một chút, thịt cũng có mùi thơm hơn quả thực là ngon miệng hơn nhiều.
Thấy mọi người đều nhìn qua đây, Lâm Tinh Hải nghĩ một chút nói: “Các cậu muốn đi theo cũng không phải là không được nhưng tôi có một điều kiện.”
Nghe thấy nửa câu đầu của Lâm Tinh Hải, đám người Tôn Thiên Bác đều lộ vẻ vui mừng nhưng khi nghe đến nửa câu sau, lòng mọi người lại nhảy lên một cái.
-Lâm huynh, không biết điều kiện của ngài là gì, nếu chúng tôi có thể làm được chắc chắn chúng tôi sẽ có hết sức.
Tôn Thiên Bác nói. Đương nhiên anh ta chỉ nói là dốc hết sức lực chứ không dám nói là liều mạng.
-Điều kiện rất đơn giản, một người 50 viên đạn.
Lâm Tinh Hải nói.
Đây có lẽ là điều duy nhất mà đối phương có thể mang lại và cũng rất có ích đối với hắn.
Đội ngũ của đối phương có hai mươi ba người, mỗi người 50 viên đạn vậy thì hắn có thể nhận được 1150 viên đạn.
Hơn nữa trong tay đám người Liễu Diệu Diệu còn có đạn chưa được sử dụng, đến lúc đó hắn ta cũng lấy đi toàn bộ, vậy thì đạn trong tay hắn có thể vượt 1500 viên.
Nói như vậy đạn dược trong tay hắn cũng được xem là tương đối đủ rồi.
Tôn Thiên Bác nghe thấy chỉ có một điều kiện như vậy, khuôn mặt anh ta trở nên rạng rỡ hơn.
-Được, không thành vấn đề.
Anh ta vội vàng đáp ứng.
Những viên đạn này, nói không quan trọng tuyệt đối là giả, nhưng nói chúng quan trọng thì cũng chưa đúng lắm.
Suy cho cùng đó cũng chỉ là những viên đạn bình thường đến Zombie cao cấp cũng không thể bắn chết được.
Đương nhiên đạn có thể hạ gục những con Zombie bình thường và Zombie trung cấp, nếu như bọn họ cần giải quyết nhanh trận chiến thì nó vẫn còn có tác dụng.
Nhưng tác dụng này không thể so sánh với việc đi theo đám người Lâm Tinh Hải đến trung tâm thành phố được.
Và chỉ trong buổi chiều, trung bình mỗi người họ chỉ tiêu hao hết hai mươi viên đạn. Nếu tính theo mức độ tiêu hao này thì khó có thể nói đạn trên tay bọn họ có thể tồn tại đến khi vào trung tâm thành phố hay không.
Do đó việc giao dịch như thế này cũng được xem là có lợi.
-Vậy cứ như vậy đi.
Lâm Tinh Hải thấy đối phương không có ý kiến gì, gật đàu nói một câu, tiếp tục ăn lương khô.
Đội ngũ lớn mạnh đối với anh ta mà nói thực sự có chỗ tốt, khi đối mặt với những bầy Zombie lớn đó thì cũng có thể nhanh chóng tiêu diệt.
Vả lại phía trước nếu có hai bầy Zombie đang tiến lại rất gần thì bọn họ cũng không dám ra tay chỉ có thể lách qua mà thôi.
Nhưng bây giờ với việc bổ sung vào của đội ngũ Tôn Thiên Bác, hắn cũng có thể thử trực tiếp “giết hai lần liên tiếp” như vậy hiệu quả tiêu diệt Zombie sẽ nhanh hơn.
Mà Tôn Thiên Bác sau khi nghe Lâm Tinh Hải nói một câu như vậy, liền xoay người lại ngồi ăn, vẻ mặt anh ta có chút mờ mịt.
Mặc dù lần hợp tác này khiến anh ta rất vui nhưng không phải đối phương cần nói thêm gì sao?
Ví dụ, sắp xếp chiến thuật, điều chỉnh đội hình, lập kế hoạch cho tuyến đường tiếp theo hay ứng phó với nguy hiểm như thế nào, những việc này không phải là nên nói rõ ràng cho bọn họ hiểu sao?
Lỡ như bởi vì những chuyện này không bàn bạc tốt mà để xảy ra vấn đề gì, bị thương là thứ yếu, làm không tốt sẽ dẫn đến khủng hoảng, đội ngũ sẽ nhờ đến cứu viện và nhiều người bị buộc rút khỏi cuộc sát hạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận