Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 614

Nhưng buổi chiều luyện tập lại có chút ngoài dự đoán của Lâm Tinh Hải.
Bởi vì khi mức độ thuần thục nhập môn của thương pháp phong lôi sau khi lên tới 50% thì dấu “+” liền biến mất.
Mà nguyên nhân cũng đơn giản, bởi vì nếu tiếp tục luyện tiếp thì lúc sau cần phải đề cập đến vấn đề vận dụng lực lượng Huyết khí.
-Thật không hổ là võ học địa cấp, nhập môn cũng yêu cầu dùng đến lực lượng Huyết khí.
Lâm Tinh Hải không nhịn được cảm thán một câu.
Nhưng chẳng sợ hắn chỉ nắm giữ 50% thương pháp phong lôi thì tốc độ bắn súng cũng tăng lên gấp ba lần so với lúc trước.
Nếu mức độ thuần thục lên tới 100% thì tốc độ bắn súng tăng lên ít nhất 6 lần so với lúc đầu.
Biên độ tăng lên như vậy thật sự lớn hơn võ học huyền cấp. Phải biết rằng hắn tu luyện huyễn ảnh thân pháp lên tới chút thành tựu mới tăng tốc độ lên 2 lần mà thôi.
Đương nhiên thương pháp phong lôi cũng không chỉ tăng tốc độ như vậy, mà tới lúc sau đề cập tới lực lượng Huyết khí đó chính là gia tăng uy lực.
Bởi vì tiếp theo không thể tiếp tục tăng mức độ thuần thục lên nên Lâm Tinh Hải liền bắt đầu luyện tập không ngừng thương pháp phong lôi mình đã nắm chắc, rốt cuộc dưới sự trợ giúp của hệ thống hắn hiện tại chỉ là học xong.
Nhưng muốn thi triển thuần thục trong thực chiến thì vẫn cần tự thân hắn vận động.
………..
Mà khi Lâm Tinh Hải luyện tập thương pháp thì phiền phức rốt cuộc tìm tới Tả Văn Diệu.
Trong phòng hội nghị lớn của học viện, một cuộc giáo đạo lâm thời được triển khai.
Cái gọi là giáo đạo chính là hội nghị của tất cả những lãnh đạo trong trường học, mà hội nghị như vậy chỉ khi xảy ra việc gì trọng đại mới có thể triển khai.
Mà sở dĩ triển khai hội nghị này đó là bởi vì có người khiếu nại vị cường giả cảnh giới thần ma Tả Văn Diệu này.
Nếu khiếu nại bình thường thì chắc chắn sẽ không đến mức mở giáo đạo như vậy, chẳng qua khi bên khiếu nại là một cường giản cảnh giới thần ma Trương Khải Thủy thì lại không giống vậy.
-Các vị thật đúng là nhàn mà! Việc nhỏ lông gà vỏ tỏi như vậy cũng cần tổ chức giáo đạo.
Tả Văn Diệu dựa vào ghế dựa, nhìn Trương Khải Thủy với một đám lão già nhìn ông ta không vừa mắt ở đối diện, không hề để ý nói.
-Đây cũng là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi sao? Đây là vấn đề điều lệ chế độ của trường học, hơn nữa vạn nhất tân sinh kia thật sự đánh chết người thì làm sao bây giờ?
Người mở miệng cũng không phải là Trương Khải Thủy mà là vị chủ nhiệm Lư An từng ăn tết với ông ta.
-Thật sự đánh chết người vậy bỏ học tịch, đi lối đi vực sâu trấn thủ 5 năm là được! Đây đều được viết trong nội quy của trường học. Ông Lư, không phải ông không biết mấy cái này đi!
Tả Văn Diệu hơi chế giễu nói.
Lư An bị nghẹn trong nháy mắt mà những lãnh đạo cùng trận doanh với ông ta cũng nhìn nhau, hoàn toàn không rõ Tả Văn Diệu bán thuốc gì trong hồ lô.
-Đây không phải là việc sau khi phạm sai lầm thì xử lý như thế nào mà là việc ông thân là đạo sư chân truyền của đối phương hẳn là dạy dỗ đối phương không cần phạm phải sai lầm như vậy.
Người mở miệng lần này chính là Trương Khải Thủy.
-Ông Trương, tôi không phải là nói ông đâu! Đều là cường giả cảnh giới thần ma mà mí mắt còn ngắn như vậy! Tôi nếu dám nói như vậy thì đương nhiên là chứng minh được Lâm Tinh Hải dùng súng ống để đối địch chắc chắn sẽ không giết người.
Tả Văn Diệu khẽ thở dài một hơi.
-Sao có thể! Cho dù thương pháp của cậu ta có tốt thì cũng có lúc thất thủ.
Lư An ở một bên nghe xong lập tức phản bác.
-Ông Lư, nếu khi ông nổ súng mà thất thủ thì chỉ bởi vì thương pháp của ông chưa luyện đến mức hoàn mỹ, đừng đánh đồng ông với đệ tử của tôi.
Tả Văn Diệu khinh thường.
-Nói giỡn, mọi việc đều có vạn nhất, tôi cũng không tin học sinh kia của ông vĩnh viễn sẽ không thất thủ.
Lư An giận dữ nói.
-Đúng! Chính là không có vạn nhất, đệ tử của tôi vĩnh viễn sẽ không thất thủ.
Tả Văn Diệu nói.
-Gây rối vô cớ.
Lư An trách mắng.
-Loại phán đoán chủ quan này của ông không thể thuyết phục người khác.
Lúc này Trương Khải Thủy cũng nhíu mày nói, ông ta cảm giác Tả Văn Diệu hôm nay đều càn quấy (*)
(*) Càn quấy: càn rỡ không chịu vào khuôn phép.
-Đạo sư Tả, hy vọng ông có thể đưa thứ có sự thuyết phục ra.
Lúc này viện trưởng học viện Đông Hải Hoa Chính Hào cũng mở miệng.
Thấy viện trưởng cũng mở miệng, tinh thần Lư An chấn động, tự tin trong lòng tức khắc lên mười phần, khiêu khích nhìn Tả Văn Diệu.
-Tiểu tử Tả, nghe viện trưởng Hoa nói không? Đừng dùng chiêu thức lưu manh vô lại như vậy nữa, nếu hôm nay ông không thể nói hẳn hoi thì cửa này không dễ đi qua như vậy.
Lư An nói.
-Được rồi! Thật ra không phải là tôi bốc phét, trong phương diện về thương pháp này ít nhất trong học viện không ai có thể so sánh với học sinh kia của tôi, đương nhiên tôi cũng biết mấy người không tin.
-Đối với thương pháp của Lâm Tinh Hải có được hay không thì thật ra lúc kiểm tra cũng đã có tranh luận, tôi cho rằng mọi người nên xem việc lúc trước đã phát sinh.
Tả Văn Diệu cười tủm tỉm sau đó dùng máy tính đeo tay mở một đoạn video ra.
Nội dung trong video đúng là khi Lâm Tinh Hải gặp phải đội ngũ của Khâu Lương, người thanh niên cao gầy kia muốn dùng Liễu Diệu Diệu để uy hiếp Lâm Tinh Hải bị Lâm Tinh Hải trực tiếp nổ súng bắn phá.
Mọi người trước mặt nhìn thấy trong chớp mắt người thanh niên cao gầy kia bị trúng mười mấy phát súng, người thoi thóp hơi thở quỳ rạp trên mặt đất, những cao tầng của học viện đều kinh ngạc.
-Tiểu tử này…
Lư An há miệng thở dốc, rất muốn hỏi có đánh chết người hay không.
Nhưng trong nháy mắt ông ta phản ứng lại, nếu người kia thật sự đã chết thì Lâm Tinh Hải sẽ không có cơ hội nhập học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận