Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 481

Đoàn Zombie nhanh chóng tấn công, nhìn bằng mắt trái có thể nhìn thấy mức độ của Zombie trở nên dày đặc hơn.
Thế nhưng Lâm Tinh Hải đối với cảnh tượng như vậy thì hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, hắn kéo Liễu Diệu Diệu xuống khỏi xe tìm một chỗ tương đối cao và nhìn vào phía xa của thành phố.
-Thành phố Đồng Nhân này, trước thời mạt thế cũng chỉ là một thành phố nhỏ năm tuyến giao thông, không ngờ nó lại có quy mô như vậy, thật muốn biết thế giới này thịnh vượng thế nào trước mạt thế.
Lâm Tinh Hải nhìn những toàn nhà cao tầng phía xa không khỏi xúc động.
Liễu Diệu Diệu có chút nghi hoặc nhìn Lâm Tinh Hải, cảnh sắc trước mạt thế, Lâm Tinh Hải chưa nhìn qua sao.
Nhưng trước khi cô tò mò hỏi thì Lâm Tinh Hải đột nhiên quay đầu nhìn về một hướng.
Vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
Nhìn theo ánh mắt của Lâm Tinh Hải, cô thấy Kim Quang Lượng đã xuống xe không biết từ lúc nào rồi, đồng thời trong tay cầm một quả đạn tín hiệu, phóng ra.
Đạn tín hiệu này không phải dùng để cầu cứu mà dùng để định vị, thông thường loại đạn này chỉ được dùng khi các thành viên khác ở vùng thôn quê mà bị thất lạc thì mới phóng ra để người khác biết vị trí của mình.
-Lão Kim, ông làm gì thế?
Lâm Tinh Hải đi qua có chút tò mò hỏi.
-Trước đó không phải tôi nói đi gặp thân thích sao? Thành phố Đồng Nhân cách Thành phố Thụy Phong chỉ có 100 kilomet cho nên tôi đã hẹn gặp mặt ở đây.
Kim Quang Lượng giải thích.
-Hả? Sao lại hẹn gặp mặt ở đây, ở đây cách Thành phố Thụy Phong không xa, đợi sau khi quét sạch Zombie chúng tôi có thể đưa ông qua đó mà!
Lâm Tinh Hải hơi kinh ngạc nói.
-Làm phiền cậu nhiều rồi, để bọn họ qua đây là được rồi.
Kim Quang Lượng cười ha ha nói.
Chỉ vài phút sau, Lâm Tinh Hải nhìn phía xa thấy một đoàn đang chạy nhanh qua đây.
Sau khi bọn họ lại gần, Lâm Tinh Hải mới phát hiện đó là một tiểu đội quân đội có hơn một trăm người.
Sau khi binh sĩ xuống xe, rất nhanh có ba người bước xuống, người đi đầu là một người mập mạp giống như Kim Quang Lượng, Lâm Tinh Hải dường như không cần phán đoán cũng biết được đây chắc hẳn là vị nhị ca của Kim Quang Lượng.
Mà bên cạnh đối phương còn có một thiếu phụ dáng người mảnh mai và một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Kim Quang Lượng nhanh chóng qua đó chào hỏi và nói chuyện với họ.
Không lâu sau đội ngũ của đối phương rời đi, mà Kim Quang Lượng mang theo thiếu niên kia quay lại.
-Lâm phó sở trưởng, đây là cháu trai tôi Kim Đồng, lần này cũng dự định đến Học viện Đông Hải tham gia cuộc thi đầu vào.
-Hy vọng lúc sát hạch thực chiến mong cậu có thể giúp đỡ.
Kim Quang Lượng kéo Kim Đồng lại, cười ha ha giới thiệu.
Lâm Tinh Hải nghe vậy thì không nói nên lời, thảo nào Kim mập này lại vô duyên vô cớ nói muốn đi qua đây thì ra là cho người ở đây chờ mình!
Ông Ngụy nhất định đợi mình đến được Học viện Đông Hải mới lấy của cải ra mua vật tư quan trọng mà Kim Quang Lượng lại vội ném cháu trai mình vào đây, thật sự là việc gì cũng đẩy lên người hắn!
-Được rồi! Hãy chiếu cố cho hai Binh đoàn lính đánh thuê của tôi.
Lâm Tinh Hải nghĩ một chút rồi đồng ý.
Thuận tay thì giúp đỡ thôi, hắn cũng không để ý, vẫn phải giữ mặt mũi cho Kim mập dù sao đối phương cũng quản lý tất cả Binh đoàn lính đánh thuê!
-Khà khà, chắc chắn rồi.
Kim Quang Lượng nhanh chóng vỗ bộ ngực mập mạp nói.
Lúc này Lâm Tinh Hải mới nhìn về phía Kim Đồng, thấy khuôn mặt non nớt của đối phương, hắn nhịn không đuộc hỏi:
-Cháu của ông bao nhiêu tuổi rồi?
-Năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.
Kim Quang Lượng nói.
Mặc dù trong lòng Lâm Tinh Hải đã có suy đoán những khi nghe được câu trả lười như vậy, hắn cũng có chút kinh ngạc:
-Tuổi còn nhỏ như vậy mà các ông đã muốn đưa nó ra chiến trường sao?
Đúng vậy, đến Học viện Đông Hải, trên thực tế chính là tham gia vào quân đội, tuy là Học viện nhưng cũng có không ít lớp thực chiến, cần phải ra chiến trường dùng đao thật súng thật chém giết Zombie.
Việc này cho dù là người trưởng thành cũng chưa chắc đã tiếp nhận được.
Không thấy trong khu lánh nạn sao, cho dù là quân đội hay lính đánh thuê có đãi ngộ hậu hĩnh nhưng những người tình nguyện gia nhập quân đội không phải rất ít sao?
Nghe Lâm Tinh hải nói như vậy, Kim Quang Lượng cũng không khỏi thở dài:
-Cũng không còn cách nào, bây giờ tình hình cấp bách, cậu và tôi cũng rất rõ ràng, nếu như đợi thêm hai năm nữa, nói câu khó nghe thì đến lúc đó có thể an tâm nhập học không cũng không biết nữa!
-Hơn nữa, đến lúc đó thời gian quá muộn cho dù là thiên tài thì cũng cần thời gian để trưởng thành.
Lâm Tinh Hải nghe xong thì im lặng cũng không nói gì nữa.
Ngay sau đó hắn đổi chủ đề và nói:
-Đúng rồi, có nhiều người ít tuổi như cháu ông báo danh vào Học viện Đông Hải không?
-Chắc là không nhiều đâu, nhưng cũng không quá ít đâu. Trên thực tế những người có thể hiểu được tình hình hiện nay thì đều muốn liều một phen, chỉ là tuổi còn nhỏ, tu luyện cũng rất khó do đó nếu không có tài nguyên thì đúng là không cung cấp nổi.
Kim Quang Lượng phân tích.
Lâm Tinh Hải nghe xong cũng không khỏi gật đầu, trên đời này tu luyện không phải càng trẻ càng tốt, đơn giản chỉ là tối ưu hóa gen của mình mà thôi.
Nhưng chờ đến Cảnh giới Huyết khí, tu luyện Lực lượng Huyết khí thì cần phải rèn luyện từ trong cơ thể.
Cho nên đến giai đoạn này Huyết khí càng dồi dào thì tốc độ tu luyện càng ngày càng nhanh.
Nếu tuổi quá lớn thì chắc chắn không thích hợp nhưng nếu tuổi quá nhỏ, cơ thể chưa phát triển đầy đủ, lúc này sẽ rèn luyện lực lượng Huyết khí từ trong cơ thể, việc tu luyện chậm thậm chí có thể ảnh hưởng đến khả năng phát triển.
Đương nhiên cũng có những cách để bù đắp, chính là mỗi ngày dùng các sản phẩm bổ dưỡng mà làm như vậy chắc chắn sẽ rất…tốn kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận