Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 1024 - Tình thế (5)

Tình thế (5)
Hắn xem trạng thái trên người mình rồi ném hai viên Bạo Huyết Đan vào trong miệng, cùng lúc đó còn lấy ra một viên nguyên tinh của zombie biến dị nắm trong tay, nhanh chóng khôi phục dị năng.
Hắn muốn dùng tốc độ nhanh để điều chỉnh tốt trạng thái của bản thân.
Khi Lâm Tinh Hải đẩy cửa phòng đi ra ngoài thì căn cứ tiền phương này đã khá là ồn ào, đương nhiên cũng có thể nói là ầm ĩ.
Vô số người đi tới đi lui, có tiếng quát tiếng hô, cũng có tiếng chửi vậy, thậm chí còn có tiếng nức nở nghẹn ngào.
Trong những người đang đi tới đi lui này, gần như có một phần ba người đều bị thương, có không ít người cần có người nâng đi, số người gãy tay gãy chân cũng không ít.
Đương nhiên, có thể quay về đã là may mắn rồi, dù gãy tay gãy chân, dựa vào khoa học kỹ thuật hiện giờ cũng có thể nhanh chóng chữa trị.
Bây giờ hắn muốn biết, trận chiến này có tổng cộng bao nhiêu học viên tử vong.
Lâm Tinh Hải đi ra bên ngoài một mình, hắn nhanh chóng dùng lực cảm giác tìm được Giản Hoa đang chờ đợi ở cửa.
Chủ nhiệm lớp đang chờ đợi ở cửa như Giản Hoa cũng không ít, sau khi bọn họ phát hiện ra có học viên quay về thì sẽ ngẩng đầu chờ đợi, nhưng nếu phát hiện không phải lớp của mình thì lại tiếp tục rơi vào trạng thái mất mát.
“Thầy, lớp chúng ta có bao nhiêu người về rồi?” Lâm Tinh Hải đi tới bên cạnh Giản Hoa rồi hỏi.
“A!” Giản Hoa bị Lâm Tinh Hải đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn trả lời: “Lớp chúng ta đã có tám mươi lăm người quay về, xem như khá là nhiều. Sao ngươi không ngủ thêm chút nữa?”
“Vừa rồi đã ngủ nửa tiếng, cũng khôi phục không sai biệt lắm rồi.” Đầu tiên, Lâm Tinh Hải giải thích một câu, sau đó vẻ mặt chuyển thành nghiêm trọng, “Bây giờ đã hơn nửa tiếng trôi qua, ta nghĩ nên quay về thì hầu hết đã quay về, đã có số liệu thống kê thương vong của bên phía trường học chưa?”
“Lãnh đạo của trường chúng ta đã tiến vào chiến trường lần thứ ba, hai lần trước đều dẫn ra không ít người, lần này thời gian đi vào dài nhất, xem xem có thể mang ra bao nhiêu người, học viên lần này còn chưa thể mang ra thì thật sự là dữ nhiều lành ít.” Giản Hoa nói với vẻ nặng nề.
Những học viên có thể thi vào học viện Đông Hải đều có thể nói là thiên tài, ít nhất đều là học viên có thể đột phá tới Tố Thể cảnh.
Thậm chí, khi trời đất thay đổi, càng ngày tu luyện càng dễ, đặc biệt là bây giờ, hệ thống tu luyện đã bổ sung hoàn cảnh, sau khi có Tuỵ Phủ cảnh, chỉ sợ xác suất ra đời Thần Ma cảnh trong số những thiên tài này có thể lên tới mười phần trăm.
Nói cách khác, trong hơn chín trăm thiên tài này, có lẽ có thể có hơn chín mươi người có thể đột phá tới Thần Ma cảnh.
Đương nhiên, những người này muốn đột phá tới Thần Ma cảnh cần có mấy năm trưởng thành, thậm chí là mười mấy năm.
Nhưng dù thế nào thì trải qua trận chiến dịch này, không thể nghi ngờ là tiềm lực trong trận chiến tương lai của trận doanh loài người đã bị suy yếu đi không ít.
Trên thực tế, Lâm Tinh Hải hiểu rõ, chắc hắn nhân số tử vong cuối cùng sẽ rất đáng sợ. Đặc biệt là một ngàn một trăm người mất liên lạc đó, số người cuối cùng trở về phỏng chừng không quá một nửa.
Nếu tính toán dựa vào đó thì hẳn là nhân số tử vọng sẽ đạt tới khoảng một ngàn năm trăm người.
Nói cách khác, tỉ lệ học viên tử vong cuối cùng sẽ vượt qua 17%, thậm chí là gần 20%.
Huống hồ đây chỉ là một trường học, nếu cộng cả hai trường Đại học khác thì rất có thể học viên tử vong sẽ lên tới gần năm ngàn người.
Huống hồ, ngoài ba trường lớn bọn họ thì còn một vài trường bình thường cũng tới đây, chỉ sợ cuối cùng sẽ không ngừng là con số này.
Khi nghĩ đến đây, Lâm Tinh Hải không muốn tiếp tục nghĩ thêm nữa. Bây giờ, hắn chỉ hy vọng thu hoạch lần này đủ lớn.
Dù gì, tuy những học viên này đều là thiên tài, nhưng tiềm lực không đại biểu cho thực lực, bọn họ cần phải có một hoàn cảnh phát triển an toàn thì mới có thể trưởng thành.
Nhưng bây giờ còn chưa biết rốt cuộc con người có tương lai hay không, càng đừng nói là trưởng thành an ổn. Vì thế, thật ra trong lòng Lâm Tinh Hải cầm thái độ ủng hộ với quyết định lần này của quân đội.
Cứ xem như là một cuộc sàng chọc tàn khốc đi.
“Thầy, bây giờ tình thế thế nào?” Lâm Tinh Hải lập tức hỏi về chuyện làm hắn càng chú ý hơn.
Nghe thấy Lâm Tinh Hải hỏi, Giản Hoa không khỏi cười khổ rồi nói: “Chuyện này thật đúng là khó mà nói.”
Lâm Tinh Hải khẽ nhướng mày, hắn chưa kịp hỏi thêm gì thì Giản Hoa đã nói: “Bởi vì lúc đầu, quân đội chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, vì thế chúng ta chiếm ưu thế, đặc biệt là trong nửa tiếng sau chiến tranh, quân đội dùng lửa đạn phong toả lối đi vực thẳm, trong khoảng thời gian này, chúng ta càng có thể phản công toàn diện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận