Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 138

Nghe được âm thanh được truyền từ loa, sắc mặt của thành viên binh đoàn Cự Chùy ở trong xe bọc thép vô cùng khó coi.
Ai cũng không nghĩ rằng, gần như chỉ khoảng 15 phút, quyền chủ động đã hoàn toàn rơi vào tay đối phương.
Hơn nữa điều quan trọng nhất, đối phương cách bọn họ hơn 150 mét, điều này đã chặt đứt ý nghĩ phản kích của bọn họ.
Khoảng cách xa như vậy, súng ống của bọn họ không thể đem đến cho đối phương quá nhiều uy hiếp.
Đương nhiên, bọn họ cũng có thể thử tới gần để bắn, hoặc là sửa chữa lốp xe, nhưng lựa chọn nào thì cũng phải xuống xe.
Mà đối với tài thiện xạ của đối phương, xuống xe chẳng khác nào trở thành bia ngắm bắn sống, thậm chí không cần xuống xe, chỉ sợ bọn họ cho rằng mình ngắm bắn rất chuẩn mà mở cửa sổ ra bắn thì đối phương cũng có thể bắn trúng bọn họ trước.
Nhậm Hoành cảm giác miệng mình có vị đắng, nhưng có một số việc chỉ có anh ta có thể làm, hít sâu một hơi, anh ta ấn nút bật loa, nói:
-Người anh em ở đối diện, có chuyện gì thì từ từ nói, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.
-Phải không? Chúng tôi đã nổ súng cảnh cáo, sao mấy người không dừng lại xuống xe?
Lâm Tinh Hải nghiền ngẫm nói.
-Khụ! Cái đó… Chúng tôi nghĩ rằng các bóp cò nhầm!
Nhậm Hoành rặn ra một lý do.
-Vậy trước đó, sao không tiếp nhận tín hiệu bộ đàm của chúng tôi.
Giọng nghiền ngẫm của Lâm Tinh Hải càng tăng.
-Bộ đàm của chúng tôi khi vừa mới lao ra khỏi thủy triều Zombieđã bị hỏng.
Lần này Nhậm Hoành nói lưu loát hơn nhiều, bởi vì đây là lý do anh ta đã nghĩ ra từ trước.
-Vậy được! Nộp tiền đi!
Lâm Tinh Hải cũng không muốn cãi cọ với đối phương, trực tiếp cháy nhà ra mặt chuột, nói yêu cầu cầu của bản thân:
-Tôi muốn toàn bộ tinh hạch, năng lượng tinh thạch với đạn dược trong xe mấy người. À, đừng nói tôi vô tình, mấy người có thể giữ lại 100 viên đạn bình thường để ngừa có chuyện gì xảy ra.
-Người anh em này, anh đưa ra giá có phải là hơi ác quá không?
Nhậm Hoành lập tức tức giận.
-Tôi không muốn tranh luận vấn đề này, sao lại nói như vậy, mọi người ai cũng hiểu rõ. Hiện tại tôi đã đưa ra yêu cầu, mấy người cũng có thể từ chối.
Sau khi nói xong, Lâm Tinh Hải lập tức tắt loa, không để ý tới đối phương nữa.
Lựa chọn hiện tại vô cùng đơn giản, mạng sống hoặc tiền bạc.
Đương nhiên, đối với đám người Nhậm Hoành thì kỳ thật không cần phải chọn, Không có mạng sống, nhiều tiền bạc cũng không có ý nghĩa gì.
…2
Đám người Lăng Tu thấy toàn bộ quá trình, trong lòng chỉ có một cảm giác, đó là… Đã!
Ngày thường bọn họ đối mặt với bất kì một binh đoàn nào đều vô cùng cẩn thận, cho dù là bên ta có lý nhưng đối phương không vui thì cũng phải cẩn thận với họ.
Nhưng bây giờ Lâm Tinh Hải ra mặt, tình huống đã hoàn toàn đảo ngược lại. Đương nhiên, bên họ vẫn có lý, chỉ là Lâm Tinh Hải hơi bá đạo thôi.
-Được rồi, bọn họ chắc chắc sẽ đồng ý, nhưng bây giờ chúng ta còn có một vấn đề, đó là phái người đi giám sát bọn họ, để giao hết cho chúng ta toàn bộ đồ vật.
-Đi giám sát những người này, có thể gặp nguy hiểm, có ai tình nguyện đi không?
Lâm Tinh Hải hỏi.
Nếu không ai giám sát vậy đối phương có giao hết đồ vật ra không, bọn họ sẽ không biết.
Lâm Tinh Hải nghĩ rồi bổ sung:
-Mấy người cũng yên tâm, chỉ cần đối phương không muốn chết, chắc chắc sẽ không động tay chân. Nếu như bọn họ dám động tay, tôi bảo đảm sẽ cho toàn bộ bọn họ ở lại nơi này.
Bản thân hắn thì không thể đi qua, nếu như không có hắn kiềm chế, những người khác sẽ không có chút gì gọi là uy hiếp.
Nhưng Lâm Tinh Hải phát hiện, sau khi hắn nói hết câu, biểu cảm trên mặt những người còn lại có chút kì lạ.
-Sao vậy?
Lâm Tinh Hải tò mò.
-Không, chỉ là hóa ra anh Lâm cũng không phải là không bao giờ bỏ sót.
Lăng Tu cười nói.
Lâm Tinh Hải còn chưa kịp đặt câu hỏi thì đã biết đáp án, bởi vì hắn thấy cơ thể Trương Mỹ Linh ở hàng phía sau trong nháy mắt từ một người thành hai người.
Lúc này hắn mới nhớ ra, dị năng của Trương Mỹ Linh là phân thân, và điều làm hắn ngạc nhiên chính là phân thân của đối phương vô cùng chân thật.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy đối phương phân ra phân thân thì hắn sẽ không rõ đâu là thật đâu là giả.
Hơn nữa đây không chỉ đơn giản là ở thị giác, cho dù dùng lực cảm ứng để dò xét thì cũng thấy đây là hai người thật.
-Phân thân này của cô có giác quan không?
Lâm Tinh Hỏi hỏi.
Nếu muốn đi giám sát thì đây là điều cần thiết.
-Ừ! Có, thậm chí nếu người không đánh với phân thân, chỉ giao lưu bình thường thôi thì sẽ không phát hiện ra đây là phân thân.
Trả lời chính là phân thân của Trương Mỹ Linh, cô còn giơ bàn tay làm một động tác bắt tay.
Lâm Tinh Hải thấy vậy, vươn tay ra nắm tay đối phương sau đó hắn lại ngạc nhiên.
Bởi vì đây hoàn toàn là cảm xúc chân thật, thậm chí còn có độ ấm, so với bàn tay thật thì không có gì khác nhau cả.
-Tôi cảm thấy phân thân này ở trường hợp nào đó sẽ vô cùng có ích!
Lâm Tinh Hải cảm thán một câu.
-Tôi cũng không lạc quan như vậy, phân thân này chỉ cần bị người thường đấm một quyền thôi sẽ trực tiếp biến mất. Hơn nữa điều quan trọng là, phân thân này chỉ có thể duy trì trong ba phút.
Trương Mỹ Linh bất đắc dĩ nói.
Nghe được nửa câu đầu, Lâm Tinh Hải còn không cảm thấy có chuyện gì, nhưng nếu chỉ duy trì được ba phút vậy tác dụng của dị năng này sẽ ít đi rất nhiều.
Bọn họ vừa thảo luận xong, Nhậm Hoành lập tức dùng loa phóng to trả lời:
-Đồng ý!
Lâm Tinh Hải cũng mở loa ra nói:
-Rất tốt, nếu mấy người đã đồng ý vậy bây giờ mang tất cả tinh hạch, đạn dược và năng lượng tinh thạch ra bên ngoài xe bọc thép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận