Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 521

-Đội trưởng phía trước có một cửa hàng tương đối tốt, dưới sự tàn phá của thảm họa mà vẫn có thể duy trì được trạng thái như vậy, có lẽ tương đối kiên cố, chúng ta đi qua đó đi! Còn tiếp tục chạy nữa thì dị năng của mọi người sẽ nhanh cạn kiệt, sau đó không thể phản công được đâu.
-Được, đến cửa hàng đó đi.
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó, mà lúc này trong của hàng yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Tất cả mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bọn họ đều không nghĩ tới, bọn họ sẽ bị lộ theo cách này.
Rất nhanh ánh mắt của mọi người tập trung vào Lâm Tinh Hải.
Về phần Lâm Tinh Hải, hắn ta liếc xéo Tiểu mập mạp, thản nhiên nói:
-Tối mai lúc tìm chỗ nghỉ ngơi, hãy chọn một căn phòng rách nát.
-Vâng.
Tiểu mập mập cúi thấp đầu cảm thấy có chút ủy khuất, đây không phải là lỗi của anh ta mà.
Sau khi Lâm Tinh Hải nói xong, tay cầm một khẩu súng trường, chậm rãi đi tới gần cửa, mọi người thấy vậy vội vàng đuổi theo.
-Mở khóa cửa ra đi, tránh cho bọn họ phá hỏng.
Lâm Tinh Hải nói.
Người trong đội ngũ nhanh chóng bước lên làm theo.
Tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, rất nhanh bọn họ có thể nghe thấy được tiếng bước chân dồn dập.
-Nhanh nhanh nhanh, A Phong, cậu thi triển dị năng tốc độ mở cánh cửa này ra, nếu khóa thì phá cửa đi.
Rất nhanh, mọi người nghe thấy có người đến gần, tiếp đó vang lên tiếng cót két đẩy cửa.
Cùng lúc đó sau cánh cửa có người phấn khích hét lên:
-Đội trưởng, cửa không khóa, nhanh vào thôi.
Nói xong anh ta đẩy cửa ầm ầm bước vào.
Nhưng trong tích tắc, gương mặt anh ta cứng lại.
Bởi vì anh ta nhìn thấy hơn hai mươi họng súng, tất cả đang ngắm chuẩn xác vào đầu anh ta.
Trong nháy mắt anh ta dừng lại, giơ hai tay lên, nuốt nước miếng, có chút khó khăn nói:
-Các vị bình tĩnh một chút, bây giờ chưa đến ngày thứ ba mọi người không thể động thủ được.
Đương nhiên anh ta cũng hiểu rõ quy tắc này, bình thường dùng rất tốt nhưng bây giờ anh ta lại mang tới tai họa ngập đầu cho đối phương. Nếu những người này cảm thấy không thoát khỏi kiếp nạn này trực tiếp cho hắn một băng đạn, sau đó gửi đi cứu viện, chuyện này rất có khả năng.
Dù sao chỉ cần không đánh chết anh ta, cho dù bị thương nặng cũng chỉ là hủy bỏ tư cách thi mà thôi, cũng sẽ không thực hiện nghĩa vụ quân sự.
Mà lúc này những đội viên phía sau anh ta cũng nhanh chóng tới gần.
-A Phong, cậu đứng đây ngẩn người ra làm gì thế? Đứng chặn đường nữa nhanh vào thôi.
Phía sau truyền đến tiếng rống của đội trưởng.
Lúc đang quát thì các thành viên của đối phương lần lượt lao vào.
Sau khi nhìn thấy những họng súng đen ngòm, bọn họ cũng nhịn không được nuốt nước miếng, đối với người có gen tối ưu hóa mà nói, súng vẫn là vũ khí cực kỳ lợi hại.
Ngoại trừ những người nắm giữ loại dị năng phòng ngự, còn những người khác căn bản không tránh được đạn.
Vì vậy việc bị chĩa súng ở cự ly gần là một việc rất đang sợ mà càng đáng sợ hơn là phe mình đã dùng hết đạn muốn phản kích, bắn lại cũng không thể được.
-Các vị trước tiên bình tĩnh một chút, trước đó chúng tôi cũng không biết trong này có người, mà bây giờ quan trọng nhất là làm sao để bước qua được cửa aiir khó khăn này.
Thanh niên cường tráng dẫn đầu vội vàng lớn tiếng nói. Cùng lúc đó, anh ta cũng đang huy động dị năng trong cơ thể, sẵn sàng chống trả bất cứ lúc nào.
Chưa đến giờ khắc cuối cùng anh ta không muốn từ bỏ.
Lúc này hai mươi thành viên của đối phương đã xông vào cửa hàng, mà được Tiểu mập mạp gợi ý lập tức phịch một tiếng đóng cửa cửa hàng lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, thanh niên cường tráng quay đầu lại nhìn nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cái này ít nhất đã chứng minh, đối phương vẫn chưa muốn dồn bọn họ tới đường cùng, vẫn còn cơ hội để thương lượng.
Phanh! Phanh! Phanh!
Tiểu mập mạp vừa mới đóng cửa hàng không lâu thì tiếng gõ cửa dồn dập được truyền từ ngoài cửa vào.
Dưới sức công kích của tiếng gõ cửa liên hoàn, cách cửa ra vào đã có chút cũ kỹ này không ngừng rung động, thậm chí còn có cảm giác sắp đổ sập xuống.
Hơn nữa, không chỉ có mỗi cửa ra vào, cho dù cửa sổ hay vách tường đều có tiếng gõ truyền đến dồn dập.
Theo như tình thế hiện nay, cửa sổ của cửa hàng bị phá vỡ cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Đặc biệt là trong đám zombie có một con zombie cao cấp, chỉ cần cho nó thời gian, đến hợp kim đặc chủng của xe bọc thép nó còn có thể cắt xé được chứ nói gì đến cửa ra vào chỉ làm bằng sắt thép thông thường này.
-Các vị! Tôi là Tạ Thiện Dũng, là đội trưởng của tiểu đội Liệp Lang, đầu tiên xin lỗi mọi người, vì đã đưa mọi người vào tình cảnh bị tai bay vạ gió, nhưng hiện tại chuyện cũng xảy ra rồi, tôi nghĩ rằng chuyện cần thiết phải xử lý nhất bây giờ chính là làm sao để giải quyết hết đám zombie ở ngoài kia.
-Nếu như mọi người không để bụng thì chúng ta có thể liên thủ. Thậm chí để thể hiện thành ý xin lỗi, các thành viên của tiểu đội chúng tôi có thể làm tiên phong.
Tạ Thiện Dũng chắp tay hướng về phía mọi người, giọng điệu khá là khách khí.
-Hừ! Vô sỉ! Nói thì hiên ngang lẫm liệt lắm, còn không phải là muốn kéo chúng tôi xuống nước sao? Có giỏi thì tiểu đội mấy người tự đi đối phó với đám zombie ngoài kia đi.
Tiểu mập mạp bĩu môi nói.
Trong nhất thời Tạ Thiện Dũng có chút xấu hổ, nhưng anh ta không bác bỏ, chỉ là quét mắt nhìn mọi người một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Lâm Tinh Hải.
Từ chỗ đứng đứng của đám người ở đây có thể thấy rằng, rất rõ ràng đối phương chính là lãnh đạo của đám người này.
Nhưng mà anh ta lại phát hiện rằng, ánh mắt của đối phương không nhìn bất cứ người nào cả, chỉ đơn thuần là nhìn về phía trước, đầu lông mày hơi nhíu, giống như có thể xuyên qua cánh cửa mà nhìn đám zombie ngoài kia vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận