Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 136

-Đương nhiên xem xét đến tài bắn súng của đối phương, chúng ta từ chối cũng không ổn, cho nên trước tiên chúng ta nên xem thái độ của đối phương…
Nhậm Hoành nhanh chóng đưa ra ý tưởng của bản thân, một vài lính đánh thuê nghe thấy thì gật đầu liên tục. Tuy rằng còn có một số lính đánh thuê còn lo lắng nhưng cuối cùng vẫn không có ai nói gì thêm.
Nhìn thấy không ai phản đối, khóe miệng Nhậm Hoành nở ra một nụ cười, uy tín của đoàn trưởng đang được tích lũy dần lên.

Bên kia, sau khi gọi nhiều lần mà đối phương không trả lời, sắc mặt của Lăng Tu trở nên hơi khó chịu.
Thực hiển nhiên, điều anh ta lo lắng đã xuất hiện, tám chín phần mười là đối phương muốn quỵt nợ.
-Anh Lâm, bọn họ…
Lăng Tu nhìn Lâm Tinh Hải, vừa định nói gì đó thì anh ta lại kinh ngạc phát hiện trên mặt hắn đang nở một nụ cười nhàn nhạt.
-Ờm…
Sự buồn bực trên mặt Lăng Tu lập tức biến thành sự ngạc nhiên.
-Điều này không tốt sao? Vừa lúc cho chúng ta có lý do để chơi xấu.
Lâm Tinh Hải cười nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lăng Tu không biết nói gì cả.
Tuy rằng lúc trước Lâm Tinh Hải đã nói như vậy rồi, nhưng anh ta không muốn phát sinh chuyện này, dù gì thì anh ta cũng chỉ là một đội phó của tiểu đội săn giết thôi.
Nếu không có việc gì thì thật sự không muốn đắc tội với một binh đoàn.
Nếu không khi xong việc rồi đối phương trả thù, tiểu đội nhỏ này của bọn họ tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt, rốt cuộc Lâm Tinh Hải sẽ không thể đi cùng bọn họ mãi.
Đương nhiên anh ta cũng không muốn từ bỏ 50 nghìn điểm tích lũy, cho dù phải chia cho Lâm Tinh Hải sáu phần thì dư lại cũng còn 20 nghìn điểm tích lũy.
Chỉ dựa vào tiểu đội săn giết của bọn họ, không biết mất bao lâu mới có thể kiếm nhiều điểm tích phân như vậy, huống chi nếu Lâm Tinh Hải lựa chọn chơi gian vậy có thể tưởng tượng bọn họ còn có thể kiếm nhiều hơn 20 nghìn điểm tích phân.
Cho nên tâm trạng hiện tại của anh ta vô cùng phức tạp.
Lâm Tinh Hải dường như có thể đoán được Lăng Tu đang suy nghĩ điều gì, hắn duỗi tay vỗ vai đối phương:
-Đừng nghĩ nhiều như vậy, có thời gian tức cảnh sinh tình, còn không bằng dùng những điểm tích lũy này để tăng thực lực, khi mấy người mạnh lên rồi thì đối phương cũng không dám làm gì mấy người đâu.
-Ừ!
Lăng Tu gật đầu.
Thấy cảm xúc của đối phương bĩnh tĩnh trở lại, Lâm Tinh Hải tiếp tục nói:
-Hay là chúng ta thảo luận trước một chút, có thể ăn gian bọn họ được cái gì thì tốt?
-Phải lấy được toàn bộ năng lượng tinh thạch của bọn họ.
Hoàng Nặc nói đầu tiên, anh ta không có nhiều đắn đo như Lăng Tu. Tất nhiên cũng có thể là do anh ta còn chưa tới chỗ đó nên không suy xét nhiều việc như vậy.
-Đạn dược của bọn họ, chúng ta cũng có thể lấy.
Lúc này ngay cả Diêu Thành cũng mở miệng.
-Chúng ta cũng có thể xem xem bọn họ có máy tính đeo tay không.
Trương Mỹ Linh bổ sung, ánh mắt cô lập lòe ánh sáng.
Nghe ba người lên tiếng, Lăng Tu sợ hãi hết sức. Đề nghị của ba người này, cái sau tàn nhẫn hơn cái trước.
Đặc biệt là Trương Mỹ Linh, nếu như loại đồ vật như máy tính đeo tay cũng lấy thì tuyệt đối sẽ kết thù!
Lâm Tinh Hải nghe xong lại liên tục gật đầu, hắn quả nhiên là phải nghe ý kiến của mọi người, loại đồ vật như đạn dược này hắn còn không nghĩ tới.
Nhìn thấy mọi người không có ai bổ sung nữa, hắn tạm dừng một chút rồi nói:
-Lát nữa tôi buộc bọn họ phải giao Mecha ra, mấy người thấy thế nào?
Lâm Hải Tinh nói đề nghị của bản thân xong, trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, dùng một loại ánh mắt biểu thị sự không thể tưởng tượng được của mình nhìn về Lâm Tinh Hải. Hoàng Nặc còn suýt đâm xe xuống dưới mương.
Lúc lâu sau Lăng Tu mới bớt sợ hãi, mở miệng nói:
-Anh Lâm, đề nghị của anh không thể thực hiện, cho dù là Mecha, xe bọc thép hay là súng ống, vũ khí lạnh, đều có mã hóa ở trên bề mặt.
-Trừ khi anh có biện pháp khiến bọn họ cam tâm tình nguyện tìm người ở công hội binh đoàn để hoàn thành thủ tục giao dịch sau khi về khu lánh nạn, nói cách khác nếu không thì đây là giữ đồ phạm pháp.
-Đương nhiên chúng ta cũng có thể làm hỏng cái mã hóa đó, nhưng nếu như không thể giải thích rõ ràng được vũ khí từ đâu ra thì vẫn sẽ mang tội danh như vậy.
-Đây là do công hội binh đoàn đặt ra, vì không để binh đoàn mạnh hơn cướp vũ khí trang bị của binh đoàn yếu hơn mà đã đặt ra điều lệ này.
-Anh cũng biết toàn bộ gia tài của một binh đoàn đều là những vũ khí đó.
Lăng Tu giải thích.
Lâm Tinh Hải nghe xong thì chẹp miệng, hắn là người đầu tiên cảm thấy điều lệ này của công hội binh đoàn có chỗ không tốt.
-Đã như vậy rồi, những đồ chúng ta có thể cướp đoạt được cũng ít đi rất nhiều.
Lâm Tinh Hải bẻ ngón tay nói:
-Chỉ có tinh hạch, năng lượng tinh thạc, đạn dược, máy tính đeo tay…
-Anh Lâm, máy tính đeo tay cũng không được! Cái này cũng có mã hóa.
Lăng Tu vội vàng bổ sung.
Lâm Tinh Hải bĩu môi:
-Vậy bỏ đi! Lấy ba cái kia, hy vọng bọn họ có nhiều một chút.
Lăng Tu nhịn không được lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi:
-Anh Lâm, chúng ta nên làm như thế nào?
-Đầu tiên, cậu gửi bọn họ một tối hậu thư đi, nếu còn không nghe, vậy thì giao cho tôi.
Lâm Tinh Hải nói.
Lăng Tu:
-Ờm… Tối hậu thư như thế nào?
Lâm Tinh Hải:
-Cũng không cần quá phiền toái, thể hiện thái độ của chúng ta một chút là được. Cậu bay thẳng đến chỗ bọn họ bắn một phát súng hoặc nã một quả đạn pháo.
Lăng Tu cảm thấy mồ hôi trên trán mình chảy càng nhiều.
Cái này gọi là tối hậu thư hả, là trực tiếp đi nổ súng, nếu như đối phương đánh trả thì làm sao bây giờ? Lúc đó không phải là đánh nhau rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận