Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 794 - Đệ nhất thiên tài của học viện Đông Hải (2)

Nhưng Nguỵ Khải là giáo viên, hắn bất giác hừ nhẹ một tiếng nhắc nhở nói: “Bảng Nhân Kiệt công chính nghiêm minh, chúng ta không thể giở trò gian trá.”
Trình Thiên ở bên cạnh, lập tức nhìn về phía Lâm Tinh Hải thoáng không vui, từ góc nhìn của hắn, đối phương là đang cố ý. Nếu thật sự muốn nhường cho hắn, mọi người hoàn toàn có thể thương lượng riêng tư, chỉ là bản thân nhường một vài lợi ích cũng được!
Lâm Tinh Hải nhìn Ngụy Khải mỉm cười, giải thích: “Thầy Ngụy, ngươi nghĩ đi đâu vậy, mấy hôm nay ta sắp đột phá đến Tố Thể cảnh, vậy đương nhiên không thể tiếp tục ở trên Bảng Nhân Kiệt rồi.”
Ngụy Khải có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại gật đầu thoải mái, với huyết khí chi lực khổng lồ của Lâm Tinh Hải, căn cơ chắc chắn là vô cùng hùng hậu, quả thực nên đột phá rồi.
Có điều Trình Thiên bên cạnh lại hơi sững sờ, hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Ta bán mạng giữ lấy cái danh đệ nhất như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”
Trong nháy mắt, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Tinh Hải trở nên cực kỳ u oán, giống như là cô vợ nhỏ bị vứt bỏ vậy.
Lâm Tinh Hải đột nhiên cảm thấy trong lòng ớn lạnh, lập tức bước nhanh hơn, trong chớp mắt đã nhảy xuống lôi đài.
Lúc này chính chủ cũng đã rời đi, sinh viên tụ tập ở trong nhà thi đấu cũng lục tục rời khỏi, trở về lớp.
Ngay cả Lâm Tinh Hải cũng lần đầu tiên đến phòng học một chuyến, trải nghiệm chút cảm giác làm sinh viên.
Dù sao hai ngày tiếp theo, hắn cũng không cần tu luyện, chỉ cần điều chỉnh tốt trạng thái là được, cho nên đi đâu cũng vậy, còn không bằng ở bên cạnh Liễu Diệu Diệu nhiều hơn.
Lâm Tinh Hải khá nhàn nhã, nhưng tin tức hắn trực tiếp bước lên vị trí đầu tiên của Bảng Nhân Kiệt lại giống như có cánh, chớp mắt đã lan truyền khắp học viện Đông Hải.
Hơn nữa lần này, không chỉ lưu truyền trong riêng học viện Đông Hải, tin tức còn thông qua đủ mọi kênh, đi vào trong quân đội, giới chính trị, Công hội Lính đánh thuê của căn cứ Đông Hải, thậm chí có tình báo của vài thế lực, cũng biết đến nhân vật Lâm Tinh Hải này.
Không còn cách nào, chuyện của Lâm Tinh Hải quả thực là quá rung động lòng người, vừa nhập học hai tháng đã bước lên vị trí đầu Bảng Nhân Kiệt.
Chỉ cần là người có hiểu biết về chế độ học viện, chắc đều có thể hiểu rõ tiềm lực của Lâm Tinh Hải, vốn không phải chỉ dùng hai từ thiên tài là có thể hình dung.
Dưới tình hình thế này, tài liệu của Lâm Tinh Hải lúc trước cũng đã bị người có ý đồ tiến hành đào bới.
Theo sau từng dòng tin tức truyền đi khuếch tán không ngừng, mọi người ngày càng hiểu biết về Lâm Tinh Hải nhiều hơn, cũng ngày càng kinh thán về thiên phú của đối phương.
Hầu hết tất cả mọi người đều tin rằng, chỉ cần Lâm Tinh Hải không vẫn lạc, vậy thì gần như chính là cường giả Thần Ma cảnh trong tương lai, hơn nữa còn là loại tồn tại cực kỳ mạnh mẽ trong Thần Ma cảnh.
Dưới tình hình như vậy, tên võ giả Huyết Khí cảnh Lâm Tinh Hải, nhanh chóng có sự nổ tiếng nhất định trong khắp căn cứ Đông Hải.
Hơn nữa danh tiếng này, còn theo sau đội ngũ lánh nạn khác đến để thu mua vật tư, mà tiếp tục khuếch tán ra ngoài.
Lâm Tinh Hải cũng đã bị dán lên nhãn hiệu ‘Đệ nhất thiên tài của học viện Đông Hải’.
Đương nhiên Lâm Tinh Hải không biết, độ nổi tiếng của bản thăng đã tăng vọt lên với tốc độ ten lửa.
Sau khi hắn nghe xong một tiết buổi chiều, bèn cùng Liễu Diệu Diệu rời khỏi học viện Đông Hải, ăn cơm, đi dạo, xem phim, trải qua thế giới của hai người, đương nhiên buổi tối tìm một quán rượu, hâm nóng chút tình cảm cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Tinh Hải về đến trường, còn chưa đợi hắn tìm đến Tiểu Bàn Tử, đối phương đã tìm đến trước rồi.
“Lão đại, ngươi quay về rồi, hôm qua ngươi ung dung rời đi, nhưng bọn ta thì thức trắng đến nửa đêm đó!” Vẻ mặt Tiểu Bàn Tử u oán nói, đồng thời đưa một xấp văn kiện đến trước mặt Lâm Tinh Hải.
“Đây là?” Lâm Tinh Hải nhận lấy có chút tò mò, tuỳ tiện lật hai trang, nhìn thấy toàn bộ đều là tài liệu cá nhân.
“Sau hôm qua ngươi mạnh mẽ đăng đỉnh, người muốn gia nhập tiểu đội Tinh Hải bọn ta trực tiếp tăng vọt, đây đều là đơn xin.” Tiểu Bàn Tử mở miệng nói.
“Nhiều vậy sao?” Lâm Tinh Hải cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, số người trong tài liệu này phỏng chừng không dưới năm trăm người.
“Hết cách, tuần trước ngươi bế quan, việc chọn người đã chậm trễ đến giờ.”
“Càng huống hồ, hiện tại mọi người đều biết, tiểu đội chúng ta còn sót lại mười vị trí, đây là cơ hội cuối cùng, dù có đánh sứt đầu mẻ trán cũng phải vào.” Tiểu Bàn Tử nhún vai, có điều trên mặt lại không tránh khỏi có chút vẻ kiêu ngạo và đắc ý.
Hiện tại có danh tiếng của Lâm Tinh Hải ở ngoài, vị phó đội trưởng như hắn cũng có thể cáo mượn oai hùm một phen rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận