Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 523

Nghe được ngữ khí có chút nghi ngờ của Tạ Thiện Dũng, Lâm Tinh Hải cũng không tức giận mà bình tĩnh nói với anh ta:
-Anh cảm thấy phương pháp của tôi không được, vậy có phải là anh có phương pháp tốt hơn phải không?
Nhất thời Tạ Thiện Dũng bị nghẹn một câu.
Lâm Tinh Hải nhìn mọi người một lượt, hắn cũng biết có một số chuyện nhất định phải giải thích cho rõ ràng, hắn chỉ vào những cửa sổ kia rồi nói:
-Mở cửa để cho Zombie vào là chuyện tất yếu.
-Dù cho chúng ta không làm vậy thì những cánh cửa sổ kia cũng không chống đỡ được lâu.
Lúc Lâm Tinh Hải nói những lời này, giống như là để chứng minh những gì hắn nói, đúng lúc lưới phòng trộm của một ô cửa sổ bị cắt một lỗ, một con zombie với tay vào bên trong, ước tính rằng không lâu nữa, ô cửa sổ này sẽ bị phá hoàn toàn.
-Nếu như đợi những con zombie này phá cửa sổ hoặc phá cửa ra vào mà vào, vậy thì chúng sẽ cùng xông vào từ nhiều nơi, vậy thì chúng ta càng khó đối phó với chúng.
-Thay vì như vậy, còn không bằng mở cửa ra vào, như vậy chúng ta còn xác định được zombie đến từ hướng nào, thuận tiện cho việc lập ra kế hoạch tương ứng.
-Tôi nhìn sơ qua tòa cửa hàng này, dưới tình huống không thể sử dụng thang máy, chỉ có ba cầu thang phòng chống hỏa hoạn là có thể thông với phía trên.
-Chúng ta có thể khóa cửa hai chỗ phòng chống hỏa hoạn lại, chỉ để lại một nơi xa nhất để cho những con zombie này đi lại.
-Diện tích của cửa hàng này không nhỏ, chúng ta tận lực dẫn dắt một chút, đi vòng quanh vài hành lang, mỗi tầng kéo dài khoảng 5 phút chắc không có vấn đề gì.
-Mà mục tiêu của chúng ta chính là trong năm phút này phải giết được 600 con zombie.
Nói đến đây, Lâm Tinh Hải ngừng một chút, nhìn về phía Tạ Thiện Dũng rồi nói:
-Đương nhiên rồi, vừa rồi anh nói có thể là đến 60 con zombie cũng không giết nổi, vậy thì yêu cầu của tôi cũng không quá cao, trong năm phút tiểu đội Liệp Lang của các anh có thể giết 30 con, như vậy có lẽ không khó chứ? Phần còn lại do đội chúng tôi xử lý.
Tạ Thiện Dũng nghe xong, sắc mặt anh ta đỏ bừng.
-Anh Lâm, ý của tôi không phải như thế, vừa rồi tôi chỉ là so sánh thôi, anh yên tâm, nếu như cần liều mạng, tôi nhất định sẽ ra sức trợ giúp.
-Nhiều thì không dám nói, nhưng ít nhất tiểu đội Liệp Lang chúng tôi có thể giết được 100 con mỗi tầng.
Lâm Tinh Hải cười nói:
-Tôi không cần các anh liều mạng, chỉ cần các anh nghe mệnh lệnh là được rồi.
Lát nữa chiến đấu, ngoại trừ nguy hiểm đến tính mạng, nếu không phải tận lực tiết kiệm năng lượng, không cần phải phóng thích dị năng, dị năng của chúng ta phải để sử dụng vào những lúc quan trọng.
-Hả! Nếu như không được dùng dị năng thì sao chúng ta có thể chống lại được zombie tấn công chứ?
Lần này người mở miệng hỏi là Tôn Thiên Bác.
Dẫu sao, với sự hiểu biết của hắn ta về Lâm Tinh Hải, thực ra cũng không nhiều hơn Tạ Thiện Dũng là bao.
-Dùng vũ khí trong tay hoặc thậm chí là thân thể để ngăn cản. Đừng sợ bị thương, ở chỗ chúng ta có người có dị năng hệ chữa trị tốt nhất rồi.
Lâm Tinh Hải vừa nói vừa tỏ ý ra hiệu với Liễu Diệu Diệu.
Sau đó mọi người đều thấy cô gái xinh đẹp luôn đứng bên cạnh Lâm Tinh Hải vẫy nhẹ cánh tay như ngọc.
Rất nhanh sau đó, bọn họ nhìn thấy những tia ánh sáng màu xanh phân tán, xuyên qua vách tường sau đó bay đến rồi rơi trên đầu ngón tay cô ấy.
Sau đó đối phương búng đầu ngón tay, ánh sáng màu xanh chia thành hai đường, trực tiếp phóng về phía hai thành viên của tiểu đội Liệp Lang.
Trên người hai thành viên đó đều có vết thương khá nặng, một người lấy tay che lấy vị trí lồng ngực, mồ hôi trên trán đang không ngừng rơi thấm ra, trong lúc chiến đấu, sau khi bị zombie cao cấp liên tục công kích, một dải xương sườn của anh ta bị gãy.
Mà chân của người còn lại có một vết thương khá dài, thậm chí còn nhìn thấy thịt lồi ra ngoài.
Với trạng thái của hai người hiện nay, lực chiến đấu của hai người chỉ bằng một nửa so với lúc ban đầu.
Nếu như gặp phải sự tấn công của ba con zombie cao cấp thì tuyệt đối sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng hiện tại, cùng với việc những tia ánh sáng màu xanh đi vào cơ thể bọn họ, mọi người đều thấy, bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy sắc mặt của hai người họ đã hồng hào trở lại rồi.
Có lẽ thành viên bị gãy xương sườn đó rất khó có thể nhìn thấy hiệu quả chữa trị từ bên ngoài.
Nhưng mà mọi người có thể thấy miệng vết thương của thành viên bị thương ở chân đã lành lặn bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chỉ trong vòng ngắn ngủi vài giây có thể hồi phục như ban đầu.
Năng lực chữa trị khủng bố này khiến cho ánh mắt mọi người nhìn Liễu Diệu Diệu không giấu nổi sự vui mừng.
Có đối phương ở đây thì khi bọn họ chiến đấu có thể bớt đi rất nhiều kiêng dè, vậy thì cách đánh lấy thương trị thương này có thể được phát huy rồi.
-Được rồi, với kế hoạch của tôi, bây giờ mọi người có gì cần hỏi nữa không? Nếu như không có thì lập tức chuẩn bị, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa rồi.
Lâm Tinh Hải chỉ vào cánh cửa lung lay sắp rơi kia và nói.
-Anh Lâm, tôi vẫn còn một câu hỏi cuối cùng, anh định làm thế nào để mỗi tầng giết được 600 con zombie vậy? Dùng súng sao?
Tạ Thiện Dũng hỏi.
Đây cũng là cách duy nhất phá vỡ cục diện mà anh ta nghĩ được.
Đương nhiên có tiền đề đó là đội ngũ của đối phương có đủ số lượng đạn.
Nghe thấy câu hỏi của Tạ Thiện Dũng, ánh mắt Tôn Thiên Bác lóe sáng.
Hắn ta suýt nữa quên mất vụ này rồi, hiện tại phần lớn đạn của đội ngũ bọn họ đều đưa cho Lâm Tinh Hải rồi, cho nên có phải là làm theo như thế hay không thì phải xem đối phương quyết định rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận