Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 569

Tay cầm hai khẩu súng, Lâm Tinh Hải lại lắc mình ra, hai khẩu súng trường lập tức khai hỏa, cùng công kích mặt năng lượng.
Dị năng giả phóng màn năng lượng kia vừa mới phản ứng lại thì màn năng lượng đã bị bắn thủng, miệng anh ta tràn ra máu tươi, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
Dị năng giả phòng ngự khác làm dự bị lúc này chỉ có thể cố gắng bổ cứu, dùng dị năng phòng ngự còn lại lấp kín “lỗ thủng” kia.
Nhưng lúc này Lâm Tinh Hải lại liên tiếp công kích không dứt, thân hình hắn thoáng hiện ra ở từng tòa nhà, mỗi một lần xuất hiện trong chớp mắt lại biến mất, nhưng cũng có thể trong nháy mắt ngắn ngủi này bắn thủng mỗi màn năng lượng.
Phải biết rằng, mỗi một chỗ màn năng lượng bị đánh, trong tình huống không ảnh hưởng đến tốc độ di động nhanh thì muốn tạm thời lấp kín “lỗ thủng” kia ít nhất cần yêu cầu hơn mười dị năng giả hệ phòng ngự liên thủ mới có thể làm được.
Việc này tiêu hao quá nhiều nhân thủ, nếu chỉ có mấy “lỗ thủng” thì có lẽ sẽ không có vấn đề gì, nhưng với loại công kích tốc độ siêu nhanh của Lâm Tinh Hải thì “lỗ thủng” xuất hiện càng ngày càng nhiều.
Trong thời gian để hô hấp một lần, số lượng “lỗ thủng” đã vượt quá 10 lỗ, hơn nữa còn đang hướng tới 20 lỗ, tốc độ xuất hiện “lỗ thủng” càng lúc càng nhanh.
Bởi vì công kích không ngừng, Lâm Tinh Hải cũng phát hiện được những màn năng lượng này cũng có mạnh có yếu.
Những cái mạnh cần khoảng 10 viên đạn cùng bắn vào một chỗ mới có thể bắn thủng, nhưng mấy cái yếu thì 5 phát đạn đã không chịu đựng nổi rồi.
Mà hắn có thể sử dụng lực cảm ứng của mình để đánh giá đại khái những màn năng lượng phòng ngự này, chỉ cần chọn những cái khá yếu để công kích thì tốc độ tất nhiên là có thể nhanh hơn.
Không bao lâu, băng đạn của hai khẩu súng trường đều bị hắn bắn hết, hắn không trì hoãn gì, đổi hai băng chứa đầy đạn vào, lại triển khai một vòng công kích nữa.
Tốc độ Lâm Tinh Hải bắn ra “lỗ thủng” rõ ràng nhanh hơn tốc độ đối phương lấp kín.
Cũng tương phản là, trong trận hình của đối phương, dị năng giả phòng ngự có thể làm năng lượng lấp lại cũng không nhiều.
Mà những người bị hắn bắn thủng màn năng lượng sẽ bị phản phệ, trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng dị năng lại.
Trong tình huống này, khi Lâm Tinh Hải bắn ra “lỗ thủng” thứ 23 trên màn năng lượng của đối phương thì hệ thống phòng ngự này rốt cuộc chống đỡ không được, các thành viên tiếp theo không đuổi kịp.
Nhìn thấy cơ hội như vậy, Lâm Tinh Hải nào có xuất hiện bất cứ ý nghĩ dừng tay nào, hai khẩu súng trường toàn bộ khai hỏa, viên đạn lọt vào “lỗ thủng” bị hắn phá ra, bay vụt vào trong đội ngũ.
Phốc phốc phốc phốc phốc!
Thời gian “lỗ thủng” xuất hiện không đến hai giây, nhưng trong hai giây ngắn ngủi này đã có 30 người ngã xuống.
Cơ hội khó có được như thế, Lâm Tinh Hải tìm kiếm mục tiêu rồi xuống tay, hắn hướng tới những người chỉ huy của những đoàn đội này.
Lúc này chỗ hắn bắn không phải là bàn tay mà là bàn chân của đối phương.
Đạn khi đánh trúng bàn chân với quán tính và lực xuyên thấu mạnh, chẳng những bắn nát máu thịt của đối phương mà xương cốt bàn chân cũng bị đục lỗ.
Khiến đối phương đau đến mức chết đi sống lại đồng thời cũng nháy mắt liền mất đi năng lực di chuyển.
Hơn nữa những người chỉ huy đoàn đội này bị thương chẳng những tạo thêm gánh nặng cho toàn đoàn đội mà còn gây nhiễu chỉ huy của đối phương.
Tuy Lâm Tinh Hải gần như đánh thương hơn 30 người nhưng hiệu quả còn lớn hơn so với đánh một trăm tên thành viên bình thường.
Lúc này Yến Phi Kiệt không thể không hạ lệnh làm đội ngũ dừng lại, nếu không với hệ thống phòng ngự hiện tại thì người bệnh sẽ càng ngày càng nhiều.
Đội ngũ lại thu dị năng phòng ngự như tường đất, thủy thuận linh tinh một lần nữa.
Mà Lâm Tinh Hải cũng dừng công kích, hắn liền đứng chỗ cách đội ngũ khoảng 200 mét, chậm rãi nhét viên đạn vào băng đạn trống không bị rớt.
Nhưng lúc này sắc mặt tất cả thành viên đều trở nên vô cùng khó coi.
Trong lòng bọn họ đều đã nhận thức rõ một hiện thực, đó là… không đi được.
Mọi người nhìn thân hình ở nơi xa, không ai coi gì mà nhét viên đạn, ánh mắt không ít người đều có sự tuyệt vọng.
Ban đầu bọn họ cảm thấy thương pháp của Lâm Tinh Hải cũng đã đủ đáng sợ, nhưng cho tới bây giờ bọn họ mới hiểu được, lúc trước khi Lâm Tinh Hải đối phó bọn họ còn chưa sử dụng hết toàn lực.
Đối phương thế nhưng có thể cầm hai khẩu súng tiến hành xạ kích, hơn nữa độ chính xác còn không giảm xuống chút nào, trong loại tình huống này, hỏa lực nháy mắt liền tăng gấp đôi.
Giờ phút này ngay cả ba người Yến Phi Kiệt, Nguyên Chính và Hồng Tu Xa cũng đều trầm mặc không có lời gì.
Bọn họ tuy là thiên tài đứng đầu, trong lòng đều kiêu ngạo nhưng lúc này không thể không thừa nhận Lâm Tinh Hải cầm súng ống trong tay là tồn tại mà bọn họ không thể đối kháng.
-Có thể cho chúng tôi rời đi không?
Lúc này Yến Phi Kiệt thành khẩn nói:
-Tôi có thể vì việc lúc trước xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ muốn tranh đoạt cầu năng lượng mà thôi, về sau tiến vào học viện Đông Hải, mọi người đều là bạn học, cũng không cần để mối quan hệ vẫn cứng như vậy.
-Ha ha!
Lâm Tinh Hải khẽ cười một tiếng, nói:
-Lúc trước tôi chỉ tranh cầu năng lượng, nhưng mấy người không phải tổ đội tới trả thù, bây giờ tôi cũng chỉ làm việc tương tự mà thôi.
-Lâm Tinh Hải, anh thật muốn làm địch với nhiều người chúng tôi vậy? Cho dù thực lực của anh rất mạnh, nhưng về sau trong học viện phỏng chừng cũng không chịu nổi đi!
Lần này người mở miệng là Hồng Tu Xa.
-Chậc chậc chậc! Mềm không được thì cứng sao? Nhưng tôi người này không thích nhất chính là bị người khác uy hiếp, huống chi tôi cho mấy người rời đi, về sau mọi người đều vào học viện Đông Hải, có thể chung sống hòa bình sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận