Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 505

Đương nhiên, bây giờ có lẽ không chỉ còn là việc thi vào được học viện Đông Hải nữa, mà với tài bắn súng của Lâm Tinh Hải, sau này chắc chắn sẽ đóng vai trò quan trọng trong việc tranh đoạt quả cầu năng lượng.
Đến lúc đó chỉ cần giúp cậu ta lấy được một quả cầu năng lượng, thậm chí cậu ta còn có thể trở thành học sinh hạng nhất, đây chính là chuyện trước đây cậu ta có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
-Được rồi, có Zombie đang chạy đến, chúng ta phải chóng rời khỏi đây!
Lâm Tinh Hải nói.
Mặc dù hắn dự định sẽ đi thẳng tới trung tâm thành phố, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ chờ đợi ở nơi này, liên tục gặp những bầy Zombie vây đánh tấn công.
Khi những người khác nghe thấy lời này, họ lập tức thu lại vẻ mặt vui mừng, vội vàng theo Lâm Tinh Hải đi vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Bọn họ cùng nhau đi vào, việc theo Lâm Tinh Hải đi vào trong những con hẻm nhỏ đã thành thói quen, họ rẽ trái lượn phải trong hẻm nhỏ có thể tránh thoát được bầy Zombie, sau đó trở lại trên đường lớn.
Nhưng khi Tiểu mập mạp đang đi đường, cậu ta nhìn xung quanh lại vô tình nhìn thấy Lâm Tinh Hải khẽ cau mày.
Điều này làm cậu ta lập tức nâng cao cảnh giác, đầu tiên quan sát bốn phía xung quanh một lượt, xung quanh gần đây không có Zombie!
Mà trận chiến vừa mới diễn ra, bọn họ chiến đấu rất tốt, chỉ có mười mấy giây đã có thể giải quyết hơn 50 con Zombie, nếu nói ra chắc cũng không ai tin.
Vậy tại sao Lâm Tinh Hải lại cau mày?
Ngay lập tức Tiểu mập mạp đã suy nghĩ đến một lý do khác, đây cũng là một vấn đề tương đối nghiêm trọng:
-Anh Lâm, anh đang lo lắng vấn đề lượng đạn không đủ à? Anh lấy số đạn của chúng tôi dùng đi!
Kim Đồng đang đứng ở bên cạnh, khuôn mặt cậu ta vốn đang vui vẻ, nhưng trong nháy mắt lại trở nên cứng đờ, cậu ta đương nhiên hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu như Lâm Tinh Hải không có đạn, như vậy thì cho dù thủ pháp bắn súng có điêu luyện đến đâu cũng chẳng có ích gì!
-Đúng vậy, chúng tôi sẽ tập trung đạn dược lại cho anh! Tuy không nhiều lắm, nhưng chắc là có thể chống đỡ được một thời gian.
Lúc này Kim Đồng cũng vội vàng nói. Thậm chí khi đang nói, còn tranh thủ lấy đạn ở bên trong ra khỏi ba lô chiến đấu.
Tuy nhiên, không giống như hai người, Liễu Diệu Diệu liếc nhìn Lâm Tinh Hải có chút khó hiểu, thiếu đạn dược đúng thật là một vấn đề lớn, nhưng vấn đề như vậy, không có khả năng trước đây Lâm Tinh Hải nghĩ không ra.
-Không cần không cần, đạn dược mấy người cứ giữ lại đi.
Lâm Tinh Hải vội vàng khoát tay.
-Anh Lâm, bây giờ cũng không phải lúc khách sáo với chúng tôi, những viên đạn này chỉ khi trong tay anh chúng nó mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất.
Tiểu mập mạp vội vàng khuyên nhủ nói.
-Không, tôi thực sự không khách sáo, ý của tôi là viên đạn ở trong tay mọi người sẽ thuận tiện giúp tôi nạp đạn vào dễ dàng hơn. Súng của mọi người nhất định phải chắc chắn rằng băng đạn lúc nào cũng đầy, để tôi có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Lâm Tinh Hải giải thích nói.
Tiểu mập mạp mở miệng, trong một lúc cũng không biết phải nói gì.
May mắn thay, Kim Đồng cũng im lặng không nói gì.
Mà lúc này Liễu Diệu Diệu lại lên tiếng, nói:
-A Tinh, có chuyện gì sao?
Cô gần như có thể khẳng định rằng, việc Lâm Tinh Hải cau mày tuyệt đối không phải là vì chuyện viên đạn.
-Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ về năng lực của bản thân thôi.
Lâm Tinh Hải lắc đầu, không suy nghĩ nữa.
Sau khi nhìn thấy màn chiến đấu vừa rồi của mọi người, Lâm Tinh Hải đã suy nghĩ về vấn đề dị năng của mình.
Khác với những người khác lòe loẹt sặc sỡ thì dị năng tốc độ của hắn dường như chỉ có hai lựa chọn là phóng thích hoặc là hủy bỏ.
Đưa ra một ví dụ không thích hợp lắm: Nếu như tốc độ bình thường của hắn là đi bộ, sau khi phóng thích dị năng, nó tương đương với một lần mở khóa cơ thể, học được khả năng chạy.
Đương nhiên, sau khi lần nữa phóng thích dị năng, hắn có thể khống chế được tốc độ nhanh chậm, cũng không phải là khống chế dị năng mà là khống chế cơ thể.
Giống như lúc chạy bộ, có thể chạy nhanh một chút cũng có thể chạy chậm một chút.
Do đó dị năng tốc độ của hắn, không gian thao tác có thể rất ít, nhưng đương nhiên cũng không phải là không có.
Trước kia lúc hắn thi triển dị năng tốc độ, năng lượng trong cơ thể rút ra 10% bơm vào tứ chi xương cốt của hắn để hoàn thành việc giải phóng dị năng.
Mà sau khi giải phóng, trong năm phút tiếp theo, tốc độ của hắn có thể tăng thêm 300%.
Nếu như cần phải duy trì để chiến đấu, làm như vậy đương nhiên là điều dễ hiểu nhưng nếu như vừa làm như vậy mà trận chiến trong mấy chục giây đã kết thúc thì việc thi triển dị năng cũng quá thiệt thòi rồi.
Đương nhiên đối với vấn đề như vậy, Lâm Tinh Hải cũng không phải bây giờ mới phát hiện ra, lúc ở Thành phố Quảng Hàn, khi chỉ bảo cho Liễu Diệu Diệu và Vương Dao thi triển dị năng chiến đấu, hắn đã nghĩ đến vấn đề này của mình.
Sau đó, hắn cũng làm một số thử nghiệm để hy vọng lúc khởi động dị năng, tận dụng lấy ra ít dị năng trong cơ thể một chút, từ đó khống chế thời gian khởi động dị năng dài hay ngắn.
Sau một thời gian luyện tập, khả năng kiểm soát bản thân của hắn đã được cải thiện nhưng cũng chỉ có thể khống chế qua loa mà thôi.
Bây giờ hắn thi triển dị năng, có thể lấy ra 10% năng lượng, khống chế trong khoảng 5% đến 7%.
Trước đó Lâm Tinh Hải còn cảm thấy đây không phải là vấn đề lớn, dù sao cũng có hệ thống, chỉ cần tiêu hao lực lượng Huyết khí là có thể bổ sung giá trị năng luộng trong cơ thể.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Tiểu mập mạp thi triển dị năng một cách dễ dàng, hắn khá bất mãn với dị năng của mình, trạng thái của hắn chỉ có thể khống chế qua loa mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận