Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 315

Trong khoảng thời gian này, bởi vì biểu hiện nghịch thiên của binh đoàn Liệt Thiên, là Sĩ quan phụ trách liên hệ binh đoàn, anh ta cũng đã tích được không ít công huân.
Nếu lần nhiệm vụ thành phố Quảng Hàn này cũng thuận lợi, vậy anh ta không chừng có cơ hội tấn chức lên đại tá, trong tình huống như vậy sao có thể không nhiệt tình với Lâm Tinh Hải.
-Sĩ quan Trương khách khí, anh không ngại tôi là người ngoài quấy rầy là tốt rồi.
Lâm Tinh Hải khách khí nói.
-Lời nói ở chỗ nào thế, nhưng kế hoạch hành động lần này chính là anh nói ra. Hội nghị tiền chiến anh tham gia là thích hợp, nói không chừng một kiến nghị cũng có thể giúp chúng tôi đỡ chút phiền toái.
Đoạn sau Trương Nhạc nói càng nhiệt tình, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tinh Hải tựa như một ngọn núi vàng.
Lời này không dễ tiếp cho nên Lâm Tinh Hải chỉ cười cười rồi đi theo đối phương vào trong phòng họp.
Nơi này đã có không ít quân đội với cao tầng của công hội binh đoàn ngồi, mà đứng đầu là một lão già mang quân hàm thượng tướng.
Đối với vị lão già này tuy Lâm Tinh Hải chưa thấy qua nhưng có thể đoán được, đối phương chính là người lãnh đạo tối cao của quân đội - Lâm Chính Dương.
Khi bọn hắn tiến vào phòng họp, vị lão nhân này giương mắt quét tới, thế nhưng trước tiên nhìn Lâm Tinh Hải sau đó mới nhìn sang Kim Quang Lượng.
-Được rồi, nếu người đã đến đủ, vậy bắt đầu hội nghị đi!
Lâm Chính Dương tuyệt đối là loại người sấm rền gió cuốn, chưa nói câu tiếp đón nào đã đi thẳng vào chủ đề.
Những người còn lại trong phòng tựa hồ đều thực hiểu biết tính cách của Lâm Chính Dương, không hề cảm thấy ngạc nhiên, mà phó quan ngồi ở bên ông ta lập tức mở hình chiếu lập thể ra.
Nhìn thấy cảnh này, Kim Quang Lượng có chút khó chịu nói thầm một câu nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, mang theo đoàn người ngồi vào ghế của công hội binh đoàn.
Sau khi bọn họ ngồi xuống, bên bàn trống không của hội nghị đã chiếu ra hình chiếu lập thể của thành phố Quảng Hàn.
-Vì dự phòng việc dẫn phát thủy triều Zombie, lần đầu số người chúng ta đi vào quét Zombie không thể quá nhiều.
-Cho nên 30 nghìn lính đánh thuê sẽ chia làm ba đợt, thay phiên tiến hành thăm dò, mà mỗi đợt chia làm mười đội ngũ, đẩy mạnh dọc theo lộ tuyến đã định.
Sau khi Lâm Chính Dương nói xong, hình chiếu lập thể trên không trung xuất hiện mười đường màu đỏ, thực hiển nhiên đây là những lộ tuyến để quét Zombie.
-Hội trưởng Kim, về việc phân đội sẽ giao cho công hội binh đoàn mấy người, nhân số mỗi tiểu đội tốt nhất là khoảng một nghìn người, không thành vấn đề chứ?
Lâm Chính Dương nhìn Kim Quang Lượng hỏi.
-Ờm… Hẳn là không thành vấn đề.
Kim Quang Lượng chần chờ một chút rồi nói.
Nhưng mà đối với đáp án này, Lâm Chính Dương lại nhăn mày lại:
-Cái gì là hẳn là? Tôi muốn đáp án chính xác, được là được, không được là không được. Ông trực tiếp nói cho tôi rốt cuộc có thể làm được hay không?
Trong nhất thời mặt Kim Quang Lượng hơi đỏ lên, ông ta rất muốn chửi ầm lên, thật cho rằng lính đánh thuê là quân đội? Loại chuyện này, ông ta còn phải về trao đổi với những đoàn trưởng của binh đoàn lớn.
Lúc này binh đoàn tiến đến, lớn lớn bé bé ước chừng hơn 300, lượng công việc rất lớn, hơn nữa thời gian còn khẩn cấp, ông ta thật đúng là không dám cam đoan.
Lâm Tinh Hải ngồi ở bên cạnh thấy không khí có hơi xấu hổ thì nhịn không được thấp giọng nói bên tai đối phương:
-Không thành vấn đề, lát nữa chỉ cần tập hợp lại những đoàn trưởng binh đoàn cấp ba, thuyết phục bọn họ, lại cho bọn họ đi quản lý những binh đoàn cấp hai với cấp một là được.
Kim Quang Lượng nghe xong thì khuôn mặt hiện lên biểu cảm vui vẻ, ông ta tươi cười gật đầu với Lâm Tinh Hải, lúc này mới nhìn về phía Lâm Chính Dương, mà biểu cảm của ông ta như là biến sắc vậy, lập tức trở nên nghiêm nghị.
-Binh đoàn chúng tôi cũng không phải là quân đội, không dễ quản lý như ông nghĩ, ông cũng đừng nói với tôi như thế. Có bản lĩnh thì chức vị tôi để ở đây, ông đảm nhiệm chức hội trưởng lính đánh thuê này đi.
-Đương nhiên, chuyện này tôi cũng có thể cho ông một câu trả lời chính xác, trước khi hành động tôi sẽ phân đội ngũ tốt.
Một lần nói cho hết lời, Kim Quang Lượng chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như vậy, có thể hợp tình hợp lý phản lại đối phương, ông ta chưa từng thử qua.
Nghe được lời của Kim Quang Lượng, biểu cảm của Lâm Chính Dương cũng rất khó coi, nhưng đối phương nói trong khoảng thời gian ngắn ông ta cũng không phản bác được.
Bản thân Lâm Chính Dương cũng rõ ràng, nếu để ông ta đi làm chức hội trưởng này, kết quả cuối cùng phỏng chừng không phải ông ta đi thì là công hội binh đoàn giải tán.
Rốt cuộc những người đó là không chịu ràng buộc mới đi làm lính đánh thuê, nếu không thì đã sớm gia nhập quân đội.
Nếu khiến những người lính đánh thuê đó nóng nảy lên, khi đối phương ra ngoài làm nhiệm vụ trực tiếp đi khu lánh nạn khác cũng không phải là không có khả năng.
Qua một lúc lâu sau, Lâm Chính Dương dùng giọng điệu lãnh đạm nói một câu:
-Nếu ông có thể hoàn thành mục tiêu thì tốt, vậy chúng ta cùng nói phương án hành động cụ thể đằng sau.
Thời gian tiếp theo đều là Lâm Chính Dương nói, những Sĩ quan khác ngẫu nhiên bổ sung một hai câu, còn đại diện công hội binh đoàn phái lại đây cơ bản là nghe.
Sau khi nghe một cuộc hội nghị, Lâm Tinh Hải cũng đại khái hiểu biết phương án hành động quân đội áp dụng lên thành phố Quảng Hàn.
Bên quân đội sẽ phái đội ngũ tinh nhuệ ra, sẽ tiến vào thành phố Quảng Hàn trước các binh đoàn, hơn nữa trên đường đi sẽ dựa vào kiến trúc để kiến tạo những trạm canh gác.
Những trạm canh gác này là nơi cứu viện các binh đoàn khi gặp nguy hiểm.
Đương nhiên những trạm canh gác này cũng không phải là bất biến mà sẽ theo tiến độ quét Zombie mà di động, cũng chính vì nguyên nhân như thế nên mới yêu cầu quân đội với binh đoàn phối hợp lẫn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận