Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 192

Binh đoàn lính đánh thuê Dã Lang thì dường như muốn chạy trốn ngay lập tức, nhưng thật không may, họ đã bị binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên bao vây từ rất sớm, dù họ có muốn thì cũng không thể chạy thoát được.
Binh đoàn duy nhất có khả năng trốn thoát là những người thuộc binh đoàn Mãnh Hổ, đặc biệt là người điều khiển Mecha Tăng Hồng.
Sau khi nhận ra tình hình, Tăng Hồng đã chọn cách trốn thoát ngay lập tức, nhưng điều đáng tiếc là bom truy sát được cài để giết Lâm Tinh Hải, không biết nguyên nhân vì sao lại đột nhiên dừng ở trước đường hắn đang chạy
Mà vào lúc này, hầu hết bom truy sát theo Lâm Tinh Hải đã bị quét sạch gần hết, chỉ còn lại từng này thì không thể tính là mối nguy hiểm lớn đối với hắn.
Mà dưới loại tình huống này, Lâm Tinh Hải đã có thể cầm một súng để tấn công Tăng Hồng.
Đoàng.
Cách vận dụng quen thuộc, tiếng súng quen thuộc, và một viên đạn ăn mòn một lần nữa bắn trúng vị trí đầu gối Mecha của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của Tăng Hồng đỏ lên, hắn phát điên lên và muốn tấn công Lâm Tinh Hải.
Tiếc là đối phương quá linh hoạt, hắn khó mà bắt kịp được.
Dù có miễn cưỡng đuổi kịp, thì đối phương chỉ cần chui vào phòng là đã có thể thoát khỏi mối nguy hiểm rồi.
Lâm Tinh Hải cứ như thế, lúc nào cũng giữ khoảng cách 200 mét, không ngừng dùng đạn ăn mòn công kích.
Tăng Hồng chỉ có thể quan sát giá trị phòng ngự của bộ giáp trên bảng hệ thống hiển thị đang giảm dần: 50%, 30%, 20%, 10%.
Cuối cùng, khi giá trị phòng ngự về con số 0, hắn nhìn thấy Lâm Tinh Hải nhanh chóng bắn hai phát về phía hắn.
Hai khẩu súng đều sử dụng đạn xuyên giáp, ngay lập tức trục chuyển động ở chân phải Mecha bị hư, toàn bộ chân phải của Mecha tạm thời không sử dụng được.
Mặc dù Mecha có thể sử dụng chế độ hỗ trợ để tiến về phía trước, từ chế độ đứng thẳng biến thành chế độ chạy bằng bốn chân như vượn, nhưng như thế thì tốc độ sẽ giảm mạnh.
Nhìn thấy cảnh này, Tăng Hồng đã rất tuyệt vọng, hắn trơ mắt nhìn Phương Thiên lại Mecha đuổi kịp.
Hắn lập tức phát ra tín hiệu đầu hàng, nhưng thật không may, Phương Thiên Hòa hoàn toàn không để ý đến nó, trực tiếp phát động công kích và giết hắn sau hơn mười giây.
Khi bộ Mecha cuối cùng ngã xuống cũng đồng nghĩa với việc kẻ địch không còn sức kháng cự.
Kế tiếp, các Mecha bắt đầu quét ngang chiến trường, mặc kệ Binh đoàn lính đánh thuê Dã Lang hay binh đoàn lính đánh thuê Mãnh Hổ thì đều không có một chút lực phản kháng nào, dần dần bị đánh chết.
Tại thời điểm này, rất nhiều lính đánh thuê chọn phương án đầu hàng, nhưng Phương Thiên Hòa không tha cho một kẻ nào hết.
Đứng ở phía xa, Lâm Tinh Hải lặng lẽ quan sát tất cả những chuyện này, thực sự nhận ra sự tàn khốc của tận thế.
Hắn biết rất rõ rằng nếu người thua là bọn hắn, thì chắc chắn đối phương cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt, bởi vì chỉ bằng cách này thì họ mới có thể tránh được những rắc rối trong tương lai.
Mà đối với hai binh đoàn đánh thuê này, Lâm Tinh Hải không có chút hảo cản nào.
Nếu chỉ thuần túy là vì sinh tồn và phát triển mà tranh giành tài nguyên lúc ở bên ngoài khu lánh nạn thì hắn cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt như thế này, dù sao bọn họ sống đến ngày hôm nay cũng đã không dễ dàng gì rồi.
Nhưng vấn đề là hai binh đoàn đánh thuê này đang bán mạng cho Tập đoàn tài chính Morgan, nói trắng ra thì họ đều là những kẻ bán nước.
Khi đưa ra lựa chọn này, họ nên chuẩn bị tâm lý có thể sẽ chết.
Sau trận đại chiến, đã đến lúc cứu người bị thương và thu dọn trận địa.
Trong trận chiến này Binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên đã chết tổng cộng 5 người, và số người bị thương lên tới 23 người.
Có thể nói hơn nửa số người đã bị thương, điều đó cho thấy mức độ thê thảm của trận chiến này.
May mắn thay, trên xe bọc thép có thiết bị sơ cứu, chỉ cần không bị chết tại chỗ thì dù có gãy tay gãy chân thì sau khi cấp cứu cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ cần giữ được mạng sống để về đến chỗ lánh nạn thì cho dù bị thương nặng đến mấy, chỉ cần ngủ trong khoang chữa bệnh mấy ngày là khỏi.
Sau khi cầm máu và băng bó vết thương cho những người bị thương xong thì Phương Tinh Hòa chỉ huy một đám lính đánh thuê thu lại toàn bộ trang bị của đối phương.
Bao gồm cả xe bọc thép và Mecha của đối phương, còn những súng ống kia thì không cần phải nói, thu hết.
-Đoàn trưởng, tại sao còn thu thập những thứ này? Trực tiếp phá hủy thiết bị lưu trữ dữ liệu của bọn hắn, không lưu lại chứng cớ gì thì không phải tốt hơn sao?
Lâm Tinh Hải có chút khó hiểu nên hỏi thẳng.
Sau khi thu dọn chiến trường xong, bởi vì xuất hiện một trận đại chiến này nên công hội lính đánh thuê cũng không thể bỏ qua được, chắc chắn bọn họ sẽ tiến hành một loạt các cuộc điều tra.
Cho dù là vì sự ổn định, ngăn ngừa xích mích nội bộ, hay là để yên ổn nhân tâm thì công hội lính đánh thuê đều phải làm việc này.
Mặc dù những cuộc điều tra như vậy thường vô ích, nhưng nếu họ không làm sạch những dấu vết này, chẳng hạn như những thành viên đã chết có giấu thiết bị video và bị công hội lính đánh thuê tìm thấy, thì chắc chắn họ sẽ gặp rắc rối.
Vì vậy, việc dọn dẹp chiến trường là cần thiết, nhưng vũ khí thu thập thì đều không thể bán lại cho công hội lính đánh thuê được. Vậy nên theo quan điểm của Lâm Tinh Hải thì việc này có hơi thừa thãi.
Tuy nhiên, Phương Thiên Hoà lại cười bí hiểm:
-Rất nhiều chuyện không làm được ở công hội lính đánh thuê, nhưng quân đội thì có thể nha.
Lâm Tinh Hải nghe vậy thì thở hơi dồn dập lên, trong lòng nảy sinh một suy đoán:
-Ý anh là, chúng ta có thể bán những vũ khí và trang bị này cho quân đội?
Bạn cần đăng nhập để bình luận