Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 478

-Nếu đã như vậy thì hội nghị đến đây thôi, cuối cùng, tôi muốn nói là chuyện này nhất định phải bảo mật đặc biệt là liên quan đến năng lực mở khóa gen của tôi, nếu không sẽ không tốt cho bất cứ ai trong chúng ta, hểu rõ chưa?
-Đã hiểu.
Ba người đồng thanh nói, vả lại vẻ mặt của họ cực kỳ nghiêm túc.
Ba người bọn họ đều hiểu rõ chuyện này, cho dù một chút gió lọt ra ngoài thì hai Binh đoàn lính đánh thuê bọn họ nhất định sẽ không được yên.
Thậm chí còn có thể hấp dẫn sự chú ý của các thế lực căn cứ khác, lúc đó Lâm Tinh Hải gặp phiền phức thì hai Binh đoàn lính đánh thuê bọn họ cũng trở thành cá nằm trên thớt.
Do đó, cho dù không nói đến chuyện khác, chỉ nghĩ đến vì lợi ích của bản thân mà cân nhắc, bọn họ cũng sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
-Được rồi, thư giãn đi. Dù nói ra loại chuyện đi ngược lại với lẽ thường này chỉ sợ cũng không có ai tin đâu. Trừ khi tôi đã bắt đầu đào tạo ra hàng loạt Cường giả, nếu không, chỉ với việc Cao Sơn đột phá Cảnh giới Huyết Khí cũng không chứng minh được điều gì cả.
-Tiệc mừng cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta ra ngoài đi! Đừng để mọi người chờ quá lâu.
Lâm Tinh Hải cười nói.
Mấy người này cũng cảm thấy như vậy, loại chuyện như vậy quá đi ngược lại với lẽ thường rồi, nếu như người nói ra không phải là Lâm Tinh Hải mà đổi lại là người khác, cho dù có Cao Sơn ra mặt làm chứng thì bọn họ cũng không tin.
Nghĩ đến đây mấy người cũng thả lỏng một chút, như vậy họ sẽ không phải nơm nớp lo sợ cả ngày chỉ sợ nói ra chuyện hoang đường này sẽ vạch trần bí mật.
Đêm nay mọi người đã có một khoảng thời gian rất tuyệt vời, ngay cả đám người Phương Thiên Hòa cũng không phải ngoại lệ. Bởi vì nghĩ đến kế hoạch kinh khủng mà Lâm Tinh Hải đề xuất bọn họ đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Ngày hôm sau trời vừa ửng sáng, Lâm Tinh Hải và Liễu Diệu Diệu đã rời giường.
Khoảng cách giữa họ và căn cứ Đông Hải là hơn 2000 kilomet, nếu như không nhanh chân một chút, bọn họ không thể tới kịp trong vòng hai ngày. Đến lúc đó nếu như bỏ lỡ thời gian đăng ký thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Rất nhanh hai người đã rửa mặt xong nhưng khi họ đi ra cửa lại thấy bên ngoài đại sảnh vậy mà có rất nhiều người đứng đó.
Không cần hỏi, Lâm Tinh Hải cũng biết những người này đến đây làm gì, hắn cũng không nói nhiều, chỉ là gật gật đầu với họ, sau đó cùng Liễu Diệu Diệu đi ra ngoài.
Những người của hai Binh đoàn lính đánh thuê lớn đi theo sau.
Rất nhanh, một đoàn người đến phân khu trung tâm của Quảng trường lính đánh thuê.
Nhìn về phía xa, Lâm Tinh Hải có thể nhìn thấy một đội ngũ quân đội đang đợi ở đó.
Đây là đội ngũ vận chuyển của quân đội, nghe nói lần này mang theo một lượng lớn Tinh hạch đến căn cứ Đông Hải để giao dịch.
Đương nhiên đội ngũ này đáng lẽ phải xuất phát từ ba ngày tước rồi, chỉ là vì phải đợi đám người Lâm Tinh Hải, do đó mà kéo dài đến hôm nay.
-Được rồi! Tiễn đến đây là được rồi, các anh quay về đi!
Lâm Tinh Hải cười nói với đám người phía sau.
Phương Thiên Hòa định nói gì nhưng bị Lâm Tinh Hải xua tay ngắt lời nói:
-Tôi không phải là không trở về nữa, đừng nói những lời thương cảm gì đó, có bản lĩnh đó thì tốt nhất hoàn thành nhiệm vụ mà tôi đã giao đi.
Sau khi nói xong, hắn đưa Liễu Diệu Diệu đi về phía đội ngũ quân đội.
Đội ngũ phía sau, mọi người đều cảm thấy có chút mất mát giống như trụ cột đi mất vậy.
Mà trong tất cả mọi người, người mất mát nhất chắc chắn là Vương Dao, cô ấy nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Tinh Hải, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, cô muốn mở miệng nói gì đó những cuối cùng lại không nói ra lời.
Mặc dù trong mười ngày này, cô ấy đã tiến bộ rất nhanh dưới sự chỉ bảo tận tâm của Lâm Tinh Hải, kỹ thuật bắn súng của cô ấy đã theo kịp La Kiệt rồi mà mức độ tối ưu hóa gen đã đạt tới 65% rồi, tuyệt đối là người tiến bộ nhanh nhất trong nhóm thành viên mới.
Nhưng điều này vẫn còn chưa đủ, dựa vào thực lực bây giờ của cô, thậm chí đến tư cách trở thành thuộc hạ của Lâm Tinh Hải cũng chưa đủ.
-Thần Ma Cảnh sao? Một ngày nào đó tôi sẽ đạt đến mức đó.
Vương Dao dường như đang tự nói với chính mình, hạ quyết tâm.

Lâm Tinh Hải lúc này, trong lòng cũng cảm giác có chút mất mát, dù sao hắn sống ở đây cũng được hai tháng rồi, hơn nữa sự thay đổi của khu lánh nạn Tinh Thuẫn đều có sự tham gia của hắn.
Hắn đối với nơi đó, đã nảy sinh một sự đồng cảm rồi.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, mặc kệ là vì khiến bản thân hắn mạnh mẽ hơn hay để đối phó với khủng hoảng ba năm sau, hắn cần phải rời đi, đến một nơi lớn hơn dùng tốc độ nhanh nhất để cải thiện bản thân.
Kìm nén cảm xúc trong lòng, hắn và Liễu Diệu Diệu rất nhanh đã đi tới trước mặt đội ngũ vận chuyển của quân đội.
Lúc này đội ngũ vận chuyển vẫn đang chất hàng, từng rương kim loại được chuyển lên xe bọc thép.
Lâm Tinh Hải phóng thích Lực cảm ứng kiểm tra một chút, sắc mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Những thứ bên trong giống như hắn tưởng tượng, đều là các loại Tinh hạch có cấp bậc khác nhau nhưng số lượng cũng quá nhiều rồi.
-Phó sở trưởng.
Lúc này một sĩ quan trong đội ngũ bước nhanh qua đây, vội vàng chào theo nghi thức quân đội.
Nhìn thấy người tới, Lâm Tinh Hải cũng cười, bởi vì đây hóa ra là người quen cũ, đội trưởng tiểu đội giám sát trước đây Trác Vĩnh Nguyên.
-Lão Trác sao cậu lại đến bộ phận hậu cần thế?
Lâm Tinh Hải hơi kinh ngạc hỏi.
Theo lý mà nói, trong đợt Thi Triều quy mô lớn lần trước, công tác giám sát của bên kia làm rất tốt, cho dù không thăng chức thì cũng không nên giáng chức chứ!
-Ừ…không phải, tôi vẫn đang trong đại đội đặc chủng, lần chuyển hàng hóa này rất lớn nên tôi đặc biệt được điều qua đây để hộ tống hàng hóa có giá trị lớn.
Trác Vĩnh Nguyên nhanh chóng giải thích.
-Giá trị vô cùng lớn? Rốt cuộc những Tinh hạch này trị giá bao nhiêu?
Lâm Tinh Hải tò mỏ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận