Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 199

-Hơn nữa dù cậu không tham gia cái kế hoạch hạt giống này, chỉ cần cậu đột phá được cảnh giới huyết khí, sớm muộn cũng sẽ bị điều động đi, trừ khi cậu không có mặt ở trong khu lánh nạn.
Phương Thiên Hòa lại nói.
Lâm Tinh Hải nghe xong thì hơi ngẩn ra, lúc trước hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vì cái gì mà bên trong khu lánh nạn những kẻ có cảnh giới huyết khí lại ít đến như vậy.
Dù sao chỉ cần không bị thiếu thuốc biến đổi gen, như vậy đừng nói là dạng như Phương Thiên Hòa với Thẩm Hàn, cho dù là những người La Kiệt, Võ Nham, trước sau gì cũng có thể đột phá đến cảnh giới huyết khí.
Mà bây giờ chẳng còn nhiều người, những người đột phá được đều đã bị quốc gia điều đi.
Nếu như vậy, sớm muộn gì hắn cũng phải chịu chung số phận, đương nhiên nếu như hắn không ở trong khu lánh nạn, dựa vào năng lực của hắn việc tiếp tục tồn tại cũng không có vấn đề.
Nhưng hắn không muốn chỉ là tồn tại, mà là sống một cuộc sống thoải mái.
-Vậy cái kế hoạch bồi dưỡng hạt giống này, cụ thể là như thế nào?
Lâm Tinh Hải hỏi.
-Tôi cũng thực sự không biết, tôi chỉ biết là tư cách trúng tuyển vô cùng khó khăn, chỉ có gen được đánh giá là loại A, hay là những người có biểu hiện đặc biệt xuất sắc của loại B mới có tư cách trúng tuyển.
-Nhưng mà đây mới chỉ là sơ tuyển, muốn chính thức trở thành hạt giống nhân tài, vậy cần chờ sau khi trở thành cảnh giới huyết khí, tham gia bài kiểm tra chính thức rồi mới chọn ra.
-Nếu như cậu có thể trở thành “Hạt giống” chính thức, so với người khác cậu chắc chắn sẽ an toàn hơn, ít nhất trước khi cậu chín chắn thì họ sẽ không giao cho cậu nhiệm vụ quá nguy hiểm. Hơn nữa sau khi gia nhập vào kế hoạch này, cậu sẽ đạt được tài nguyên huấn luyện, căn bản là tình hình hiện tại cũng không thể sánh bằng được.
-Cho nên tôi cảm thấy gia nhập vào cái kế hoạch hạt giống này sẽ có lợi nhiều hơn hại.
Phương Thiên Hòa nói ra suy nghĩ của anh ta.
Lâm Tinh Hải gật gật đầu:
-Chúng ta và đại úy kia lúc nào sẽ gặp nhau?
-Buổi chiều đi! Đến lúc đó tôi và cậu cùng đi.
Phương Thiên Hòa nói.

Sau khi rời khỏi tầng hai, Lâm Tinh Hải thấy tin nhắn trả lời của Cao Sơn thì lập tức rời khỏi trung tâm, đi tới công hội lính đánh thuê.
-Có chuyện gì không?
Cao Sơn nhìn thấy Lâm Tinh Hải thì dò hỏi.
-Hôm qua cũng không thể để cho các anh tay không một chuyến, định kết toán một chút điểm tích lũy cho các anh.
Lâm Tinh Hải giải thích một câu, rồi thao tác trên máy tính đeo tay bắt đầu chuyển khoản.
Nghe được kết toán điểm tích lũy, Cao Sơn vốn dĩ muốn từ chối, nhưng sau khi hơi do dự một chút, miệng vẫn không nói ra câu nói này, dù sao đây cũng không phải là chuyện của một mình anh ta, phía dưới còn có anh em muốn đi theo anh ta kiếm cơm.
Hơn nữa hôm qua sau khi nhìn thấy hắn và Phương Thiên Hòa, để cho người thu thập lại những trang bị kia và Mecha giao cho quân đội, anh ta biết quân đội chắc chắn sẽ không bạc đãi binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên, cho nên khoản điểm tích lũy này, anh ta cũng coi như là yên tâm nhận lấy thoải mái.
Rất nhanh sau đó, Cao Sơn đã nghe được tiếng thông báo vang lên của máy tính đeo tay, anh ta nhìn một chút, trong tức khắc hai mắt anh ta trợn trừng tròn xoe.
Bởi vì anh nhìn thấy một thông báo nhận được mười vạn điểm tích lũy.
-Sao lại nhiều như vậy?
Cao Sơn chép miệng hỏi.
Anh ta biết, binh đoàn lính đánh thuê của mình đi hỗ trợ tuyệt đối không xứng đáng với số tiền này, có thể cho bọn họ một hai vạn điểm tích lũy, thì cũng đã coi như là vô cùng thoải mái rồi.
Nếu như binh đoàn linh đánh thuê Liệt Thiên có thể bỏ ra được một khoản điểm tích lũy tới vậy, cần gì phải mời binh đoàn lính đánh thuê Sơn Hải bọn họ hỗ trợ, hoàn toàn có thể mời một binh đoàn lính đánh thuê cấp ba đến mạo hiểm tương trợ.
-Dưới tình huống bình thường, hoàn toàn chính xác là không có nhiều như vậy, nhưng tôi bù vào thì sẽ được.
Lâm Tinh Hải giọng bình thản nói.
Dựa theo phương án phân chia của Phương Thiên Hòa, số điểm tích lũy chia cho năm người binh đoàn lính đánh thuê Sơn Hải chiếm khoảng trên dưới 5% tổng thu thập được, cũng chính là khoảng bốn vạn điểm tích lũy.
Cho nên còn lại sáu vạn điểm tích lũy, cũng là do hắn bù vào.
-Vì... vì cái gì?
Cao Sơn có hơi lắp bắp.
-Bởi vì tôi muốn anh tăng nhanh tốc độ phát triển của binh đoàn lính đánh thuê. Bây giờ nhân lực của binh đoàn lính đánh thuê Sơn Hải quá ít, trang bị các loại cũng theo không kịp, xe bọc thép cũng không có tiền cải tiến, điểm tích lũy này, anh hãy dùng để chiêu mộ thêm nhân lực và mua sắm thêm trang bị đi.
-Đặc biệt nhất là chiêu mộ thêm nhân lực, binh đoàn lính đánh thuê Sơn Hải chúng ta không có danh tiếng gì, muốn chiêu mộ lính đánh thuê đã có thực lực, chỉ có thể dựa vào việc đãi ngộ thật hấp dẫn, tôi hy vọng trong vòng một tuần, nhân số của binh đoàn lính đánh thuê có thể đạt tới 50 người.
Lâm Tinh Hải nói ra yêu cầu của mình.
Lúc trước, đối với sự phát triển của binh đoàn lính đánh thuê Sơn Hải, Lâm Tinh Hải để mặc cho họ tự do, nhưng hôm nay nghe lời Phương Thiên Hòa nói xong, hắn lại thay đổi ý nghĩ, mình đã lọt vào tầm mắt của cấp cao, thực lực hiện tại của hắn vẫn quá yếu, nếu không muốn bị tùy tiện nắn bóp lăn tròn thì nên cố gắng hết sức gia tăng lực lượng của mình.
Nhanh chóng tăng cường thực lực của binh đoàn lính đánh thuê Sơn Hải chính là một lựa chọn tốt. Về sau cũng coi như là bản thân mình đã có nền tảng, làm chuyện gì cũng đều có thể dễ dàng một chút.
Nghe xong yêu cầu của Lâm Tinh Hải, Cao Sơn hít một hơi thật sâu, kìm xuống sự xúc động ở trong lòng, tự tin gật đầu:
-Anh yên tâm, trước đây nếu anh đưa ra yêu cầu như vậy, có lẽ vẫn còn có chút khó khăn, nhưng có khoản điểm tích lũy này, tất cả những vấn đề kia đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận