Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 818 - Nhận được tin tức (2)

Nhận được tin tức (2)
Nhưng những lời cảm tạ của hắn lại khiến Lâm Tinh Hải ngơ ngác, “Việc này... Thực ra việc này không khoa trương đến vậy đâu. Nếu không có tiểu đội chúng ta, mấy hôm nữa các ngươi cũng có thể dọn sạch khu vực này thôi.”
“Sao mà như nhau được.” Kỷ Khải Vinh nhìn thoáng qua Lâm Tinh Hải, hắn ngập ngừng một lúc rồi mới giải thích nói: “Có lẽ có một số việc ngươi không hiểu. Ngươi biết quốc gia chúng ta tổng cộng có bao nhiêu khu lánh nạn không?”
Lâm Tinh Hải sờ mũi, “Ờ! Vụ này đúng là ta không rõ lắm.”
“Tổng cộng 315 khu lánh nạn trung cấp, nhưng tình hình phát triển lại không đồng đều. Có cái có thể phát triển thành căn cứ cỡ lớn chỉ trong một hai năm tới, có cái phải tốn ít nhất bảy tám năm nữa, thậm chí lâu hơn.”
“Đương nhiên cũng có một bộ phận có thể tự cấp tự túc, gian nan sinh tồn, thậm chí một số khu lánh nạn còn cần có sự nâng đỡ của quốc gia mới duy trì nổi.”
“Mà để phát triển tốt hơn, theo quy hoạch của quốc gia, cuối cùng những khu lánh nạn này đều sẽ được sát nhập lại với nhau và thống nhất quản lý để khôi phục thực lực nước Hoa bằng tốc độ nhanh nhất.”
“Về phần sáp nhập như thế nào, ai chính ai phụ thì phải xem khu lánh nạn hạng trung nào có thể phát triển thành căn cứ cỡ lớn trước.”
“Trước đây khu lánh nạn Sa Khẩu chúng ta cũng đã đặt ra một kế hoạch ba năm. Giờ đã một năm lẻ ba tháng từ ngày xảy ra đại nạn, công tác chuẩn bị bước đầu gần như ổn thỏa rồi.”
“Hiện tại chúng ta sắp bước sang giai đoạn thứ hai, thành lập tiền đồn chính là một khâu trong đó.”
Nói đến đây, Kỷ Khải Vinh bỗng ngập ngừng rồi mới quay lại chủ đề chính: “Cho nên việc các ngươi ra tay giúp đỡ không chỉ đơn giản là giúp chúng ta kiến tạo tiền đồn sớm hơn vài ngày mà còn giúp chúng ta tiết kiệm được rất nhiều đạn dược và tránh thương vong cho binh sĩ. Nhờ vậy, các hành động tiếp theo của chúng ta có thể thuận lợi hơn nhiều.”
“Huống chi những việc này đều là một bước nhanh thì các bước khác cũng nhanh hơn. Lần này các ngươi ra tay giúp đỡ có thể đến cuối sẽ giúp chúng ta phát triển thành căn cứ cỡ lớn nhanh hơn các khu lánh nạn khác đấy.”
“Ngươi biết đấy, có khi nhanh hơn một bước là kết quả đã khác hoàn toàn rồi. Vốn dĩ chúng ta cần phải sát nhập với những căn cứ khác nhưng nếu đi trước một bước, có lẽ kết quả sẽ trái ngược.”
“Hơn nữa cho dù tất cả đều trở thành căn cứ cỡ lớn và có toàn quyền sáp nhập các khu lánh nạn khác thì ai trước ai sau, quyền phát biểu có thể lựa chọn cũng sẽ khác.”
Nói tới đây, Kỷ Khải Vinh cười haha nói rõ: “Vậy nên khu lánh nạn Sa Khẩu chúng ta hi vọng sau này có thể nhận được sự giúp đỡ của đội trưởng Lâm, giá cả đương nhiên có thể thương lượng. Với hiệu suất làm việc của tiểu đội các ngươi, ta rất sẵn lòng trả giá thật cao.”
Nghe hắn giải thích xong, Lâm Tinh Hải lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc trước hắn đã cảm thấy đối phương có vẻ nhiệt tình quá mức rồi, rốt cuộc đến giờ hắn mới hiểu được nguyên nhân.
“Ra là vậy, Kỷ thiếu tá khách khí quá, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác mà.” Lâm Tinh Hải nhã nhặn đáp, hắn thích nhất là kiểu người nói chuyện thẳng thắn chẳng chút giấu giếm.
“Tốt tốt tốt.”
Nghe vậy, Kỷ Khải Vinh biết lần này mình nói rõ ngọn ngành quả là quyết định đúng đắn nên lập tức cười nói: “Ta đã chuẩn bị một bữa tiệc ở trạm gác tạm thời rồi, hay là ăn xong bữa tối rồi hẵng đi?”
Thấy đối phương khách khí như vậy, Lâm Tinh Hải không tiện từ chối, hơn nữa trời cũng đã chập tối rồi nên hắn đành đồng ý ở lại.
Nhưng giờ hắn đang nghĩ tới tình hình khu lánh nạn Tinh Thuẫn nhiều hơn.
Hắn rời khỏi khu lánh nạn Tinh Thuẫn cũng đã hai tháng. Mà lúc rời đi, dưới sự trợ giúp của hắn, quân đội khu lánh nạn Tinh Thuẫn đã xây dựng xong trạm tiền đồn tại một thành phố lớn siêu cấp một như Quảng Hàn rồi.
Vật tư trong thành phố Quảng Hàn chắc chắn dư sức để xây dựng khu lánh nạn Tinh Thuẫn thành một căn cứ cỡ lớn. Đến nay đã qua hai tháng, hắn rất muốn biết liệu khu lánh nạn Tinh Thuẫn đã hoàn thành giai đoạn thứ 2 của công trình mở rộng chưa.
“Sau khi đột phá lên Tố Thể cảnh, ta sẽ dành thời gian trở về xem sao.” Lâm Tinh Hải không khỏi nghĩ thầm trong lòng.
Dù sao ở đó còn rất nhiều thứ hắn không thể vứt bỏ được như mấy người bạn tốt Phương Thiên Hoà, La Kiệt chẳng hạn.
Hiện tại mỗi tháng binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên và binh đoàn lính đánh thuê Sơn Hải lại gửi cho hắn một khoản tiền. Mặc dù đối với Lâm Tinh Hải hiện tại, số tiền đó chẳng đáng là bao nhưng vẫn còn tình cảm.
Đoàn xe băng băng một đường, chẳng mấy chốc đã trở lại trạm gác lâm thời.
Vốn dĩ Lâm Tinh Hải tưởng đây chỉ là một bữa ăn bình thường nhưng hắn không ngờ Kỷ Khải Vinh lại chuẩn bị hẳn một bữa tiệc cho mình thật, hơn nữa đồ ăn còn cực kỳ phong phú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận