Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 1058 - Giới hạn huyết khí (1)

Giới hạn huyết khí (1)
Tả Văn Diệu và Trần Vũ Thạch nghe xong, sau khi liếc mắt nhìn nhau thì đều không hẹn mà cùng gật đầu.
Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất rồi, hơn nữa hiện tại tần suất nhiệm vụ cứu viện đã giảm xuống, trì hoãn một hai phút hẳn không phải là vấn đề gì lớn.
Rất nhanh, Trần Vũ Thạch đã liên hệ với Bộ Tham mưu.
Lần này người truyền tin vẫn là Đường Hưng Bang. Cấp trên đã sắp xếp cho hắn làm người liên lạc với đội ngũ Trần Vũ Thạch, thậm chí công việc của hắn cũng giao cho những nhân viên tham mưu còn lại.
Hiện tại hắn chỉ cần phụ trách đội ngũ Trần Vũ Thạch cho tốt là được. Từ điểm này có thể nhìn ra, cấp trên coi trọng ba người Trần Vũ Thạch đến mức nào.
Cũng chính vì như thế, Trần Vũ Thạch bên này vừa mới truyền tin, trong nháy mắt đường dây đã được kết nối.
“Các ngươi xảy ra chuyện gì sao?” Đường Hưng Bang lập tức hỏi.
“Không có việc gì, chúng ta định nghỉ ngơi hai phút, phía các ngươi có thể điều nhân thủ tới tiến hành công việc cứu viện hay không?” Trần Vũ Thạch nói.
Hắn cũng không nói thẳng là bọn họ muốn đột phá. Dù sao nếu như nói cho đối phương biết, mình có thể đột phá trong vòng hai phút thì năng lực tiến hành tăng tốc thời gian cho người khác của Lâm Tinh Hải rất có thể sẽ bị bại lộ.
Cũng chính vì thế, hắn mới cẩn thận nói bọn họ chỉ nghỉ ngơi.
“Các ngươi cần nghỉ ngơi hai phút? Là xảy ra vấn đề gì sao?” Đường Hưng Bang bên kia vừa nghe được yêu cầu của Trần Vũ Thạch, lập tức có phần khẩn trương hỏi.
“Yên tâm, chẳng qua chỉ là nghỉ ngơi hồi phục, không ảnh hưởng đến hành động tiếp theo.” Trần Vũ Thạch nói.
“Được, ta sẽ lập tức sắp xếp, khi nào thì các ngươi bắt đầu nghỉ ngơi?” Đường Hưng Bang hỏi.
Nếu như là hai mươi phút thì có thể hắn sẽ khó xử, nhưng nếu là hai phút thì đây là chuyện không đáng kể. Hơn nữa hiện tại sau khi một đám zombie biến dị cấp 4 đã bị giết, có khả năng chờ đối phương nghỉ ngơi xong cũng không cần cứu viện nữa.
“Vậy thì bây giờ đi!” Sau khi Trần Vũ Thạch nói xong thì lập tức dập máy truyền tin.
Tả Văn Diệu bên này, trong lúc hai người noi chuyện với nhau, hắn đã thả ra lực cảm ứng, nhanh chóng dò xét bốn phía một lượt. Lúc này sau khi tìm được một căn nhà tương đối bền chắc, hắn chủ động dọn dẹp những uy hiếp đến từ bốn phía.
Lúc này hắn mới ngồi khoanh chân, bắt đầu đột phá.
Đột phá ở bên ngoài như thế này chắc chắn là một việc cực kỳ nguy hiểm, chẳng qua hai người cũng không cảm thấy lo lắng, dù sao còn có Lâm Tinh Hải ở đây!
Với kỹ thuật bắn súng của đối phương, chỉ cần không phải là zombie biến dị cấp 4 thì hắn có thể đánh gục trong nháy mắt.
Còn nếu như xui xẻo gặp phải zombie biến dị cấp 4, với thể phách chỉ đột phá Tụy Phủ cảnh của bọn họ cũng có thể cưỡng ép kết thúc, nhiều nhất chỉ là kinh mạch bị hao tổn hoặc chảy máu nội tạng mà thôi, không nguy hiểm đến tính mạng.
Cho dù gặp phải kết quả tồi tệ nhất, bọn họ cũng có thể gánh chịu. Dưới tình huống như vậy, không có gì phải do dự, hai người đều quyết đoán tiến hành đột phá,
Tiếp đó, không có tình huống bất ngờ nào xảy ra, thậm chí ngay cả một con zombie biến dị bình thường ở gần đó cũng không có.
Hai phút trôi qua trong nháy mắt.
Trên thực tế, bất kể là Tả Văn Diệu hay là Trần Vũ Thạch thì đều không cần tốn đến hai phút, trải qua khoảng nửa phút, cũng chính là mười lăm phút trong trạng thái thời gian tăng tốc, hai người thật ra cũng đã hoàn thành đột phá.
Chẳng qua, sau khi phát hiện không có nguy hiểm gì, bọn họ cũng không vội vàng hoàn thành, mà lợi dụng thân thể vẫn còn trong trạng thái huyễn hoặc đột phá, nhanh chóng củng cố và nâng cao thực lực.
Mà hai phút kết thúc, cũng giống như suy đoán của Đường Hưng Bang, không có một địa điểm nào cần cứu viện.
Hai người Tả Văn Diệu và Trần Vũ Thạch đột phá chẳng qua chỉ là một chuyện riêng nhỏ đối với toàn chiến cuộc.
Sau khi hoàn thành đột phá, bọn họ vẫn giống như trước đó, từng bước săn lùng và tiêu diệt zombie biến dị, giải cứu các đội ngũ gặp nguy hiểm và nâng cao thực lực.
Thời gian vội vã trôi qua, và một tiếng rưỡi đã trôi đi như thế.
Trong một tiếng rưỡi này, Tả Văn Diệu lại đột phá hai lần, Trần Vũ Thạch thì đột phá một lần, hai người đều đạt đến Tụy Phủ cảnh đỉnh phong.
Dĩ nhiên hai người đột phá đều báo cáo lên Bộ Tham mưu bên kia, hơn nữa thời gian trên cơ bản cứ mỗi nửa giờ kẹt lại một lần.
Thế nên sau đó, Đường Hưng Bang gần như đã quen, không thể trách được. Thậm chí hắn còn đang suy đoán, ba người Tả Văn Diệu có thể chạy tới chiến trường nhanh như thế, hơn nữa chiến lực tăng lên trên phạm vi lớn, phải chăng có liên quan mật thiết đến việc mỗi nửa tiếng bọn họ nghỉ ngơi một lần?
Có lẽ đây là một trong những cái giá lớn cho việc tăng thực lực trên phạm vi lớn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận