Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 753 - Gặp Lại Tiểu Đội Hậu Thổ

Dĩ nhiên Lâm Tinh Hải không có ý kiến gì đối với việc phân phó của Khổng Hoa.
Lâm Tinh Hải biết rõ vị trí của những binh lính đặc chủng kia, hắn tùy ý chọn ra một tiểu đội ở xa nhất:
-Vậy tôi chọn tiểu đội ở hướng kia!
Khổng Hoa dặn dò:
-Được, vậy tôi đi hướng này. Ngoài ra nếu như trong quá trình giải cứu, tôi phát hiện tên cường giả Thần Ma cảnh kia đi vào tầng hai, sẽ lập tức bộc phát khí tức cảnh báo. Đến lúc đó cậu nhớ chạy ngay đến chỗ của tôi.
Lâm Tinh Hải gật đầu, đối với những chuyện liên quan đến tính mạng, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ chủ quan.
Hơn nữa phạm vi lực cảm ứng của hắn chỉ có 2000m so với lực cảm ứng của cường giả Thần Ma cảnh, thực sự như châu chấu đá xe.
Mọi người thương lượng xong thì nhanh chóng chia nhau ra hành động.
Lâm Tinh Hải khởi động toàn bộ tốc độ, cơ thể gần như hóa thành một hình ảnh mờ ảo, trong nháy mắt biến mất trước mặt mọi người.
Bởi vì lần cứu người này rất quan trọng, cho nên dù gặp phải kẻ địch trên đường thì hắn cũng không dám có ý định tấn công.
Trong quá trình dốc hết sức lao đi, chỉ mất 20 giây, lực cảm ứng của hắn đã thăm dò được tiểu đội cần cứu kia.
Điều khiến Lâm Tinh Hải phải giật mình đó là, tiểu đội mà hắn chọn để cứu không phải tiểu đội nào xa lạ, lại chính là tiểu đội Hậu Thổ, tiểu đội đã từng đi chung một chiếc xe bọc thép với bọn họ đến đây.
Chỉ có điều, tình hình lúc này của tiểu đội Hậu Thổ không ổn lắm. Bọn họ đang gặp phải sự tấn công điên cuồng của phần tử vũ trang ở trụ sở, bị bao vây trong một căn phòng. Bây giờ chỉ có thể cố gắng hết sức để phòng thủ mà thôi.
May mắn là không có quá nhiều đội tấn công bọn họ, chỉ có ba đội vũ trang ở đó.
Tất nhiên, nếu ở trong tình huống bình thường, dựa vào thực lực của tiểu đội Hậu Thổ chắc chắn không ngán cái nhóm phần tử vũ trang này. Nhưng theo như lực cảm ứng của Lâm Tinh Hải thò dò được, hắn phát hiện thành viên trong tiểu đội đều bị thương khá nặng, thậm chí có tận ba người đã rơi vào trạng thái bị trọng thương đến hôn mê.
Điều đáng mừng là ở trong tiểu đội của bọn họ có ba người là dị năng hệ Thổ. Hơn nữa ba người này dường như đã được huấn luyện bài bản khả năng phối hợp. Dị năng của bọn họ có thể tập trung với nhau tạo thành một lớp phòng thủ kiên cố.
Chính vì vậy mà bọn họ mới có thể chống đỡ đến bây giờ.
Nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, dị năng trong cơ thể những người này đều có thể bị tiêu hao hết bất cứ lúc nào, mà không thể chống đỡ được nữa.
Biết được tình huống như vậy, tốc độ dưới chân của Lâm Tinh Hải không khỏi tăng lên.
Cẩm Tu vừa liều mạng thi triển dị năng hệ Thổ phủ kín cửa lớn, vừa động viên tinh thần của những anh em trong đội:
-Mọi người nhất định phải cố gắng cầm cự. Vừa rồi tiểu đội Liệp Lang bên kia đã gửi thông báo tới, quân bộ đã sắp xếp tiểu đội Dao Nhọn đến cứu viện rồi. Bọn họ sẽ nhanh chóng đến đây, cho nên lúc này chúng ta không thể gục ngã được.
Một thành viên trong đội lấy bom năng lượng cao bên trong ba lô ra, cắn răng nói:
-Đội trưởng, dị năng của tôi sắp hết rồi, nếu cứ kéo dài mãi như thế này, e rằng chúng ta cũng không trụ nổi một phút nữa đâu. Còn không bằng để tôi kích nổ chết bọn chúng đi.
Một thành viên khác cũng quyết liệt nói:
-Đúng vậy đó, đội trưởng. Mặc dù chúng ta đã dùng hết đạn, nhưng còn có bom năng lượng cao nữa mà, ít nhất cũng có thể cho nổ tung một tiểu đội, như vậy cũng coi như không bị lỗ.
Cẩm Tu mắng ngay:
-Vội vàng muốn đi đầu thai rồi à? Mấy cậu vẫn có sức để nói chuyện thì tập trung thi triển dị năng nhiều vào cho tôi. Nếu có phải đồng quy vu tận thì cũng là tôi lên trước, các cậu bọc lót đằng sau.
Có điều, mắng thì mắng như vậy thôi, chứ ánh mắt của hắn đã lộ vẻ ảm đạm. Hắn biết rõ tiểu đội của mình có lẽ phải chôn ở đây rồi. Điều hắn hi vọng lúc này là, đợi chút nữa khi xông ra, có thể đánh gục được hai tiểu đội, để không đến mức toàn quân bị diệt.
Rầm!
Bỗng nhiên ở ngoài cánh cửa vang lên âm thanh thật lớn. Vách tường mà bọn họ dùng dị năng tạo ra đã bị người ta dùng lựu đạn kích nổ.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Cẩm Tu cắn răng, ý định là người đầu tiên cầm bom năng lượng cao xông ra ngoài.
Đồng thời lúc này, hai thành viên vừa nói chuyện kia cũng thực hiện một động tác.
Ba người bọn họ liếc nhau một cái, nhiều năm phối hợp ăn ý với nhau, bọn họ vốn không cần nhiều lời đã có thể hiểu ý đối phương. Nếu như mỗi người có thể kích nổ chết một đội vũ trang, sẽ mang lại cơ hội sống sót cho những anh em còn lại ở bên trong.
Ngay khi bọn họ lao ra khỏi cửa, lập tức nhìn thấy nguyên một đám phần tử vũ trang đã ngã gục xuống đất.
Những người đó không có một ai là ngoại lệ, đều bị trúng đạn vào đầu. Trên khuôn mặt bọn họ là dáng vẻ hoang mang sợ hãi, giống như đến tận lúc chết vẫn chưa hiểu là chuyện gì đã diễn ra.
-Phù! May là còn kịp.
Nhóm người Cẩm Tu vẫn đang chết sững ở cửa thì đột nhiên nghe thấy âm thanh từ đâu vọng lại.
Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn một lượt, vừa lúc nhìn thấy một cái bóng người cao gầy bước đến từ đầu kia hành lang.
Vẻ mặt của Cẩm Tu hơi phức tạp:
-Là cậu à!
Trước lúc đến đây thực hiện nhiệm vụ, hắn còn cho rằng đối phương trẻ người non dạ, khẳng định không có đủ kinh nghiệm tác chiến, thậm chí có thể trở thành gánh nặng cho đội nhóm.
Thế nhưng mọi chuyện lại phát triển vượt xa tầm hiểu biết của hắn. Tốc độ khi đối phương xâm nhập vào còn nhanh hơn những đội ngũ còn lại. Khi bọn họ vừa đặt chân đến lối ra vào bí mật, tiểu đội Liệp Lang bên này đã chuẩn bị “cửa sau” trong hệ thống điều khiển trung tâm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận