Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 165

Lấy ra tri thức được hệ thống truyền vào trong đầu, đối với kỹ năng bắn súng, hiểu biết của Lâm Tinh Hải hoàn toàn áp đảo so với những người khác.
Cho dù hướng dẫn cho Thẩm Hàn cũng có thể nói ra những khuyết điểm.
Đến nỗi những người lính đánh thuê khác càng không cần nói, tất cả mọi người có thể cảm nhận được kỹ năng bắn súng bản thân đang dần mạnh lên.
Cảm giác như vậy rất tuyệt, cũng là ước mơ tha thiết của rất nhiều người, căn bản không cần ai giám sát cũng đều luyện tập quên mình, cho dù thành viên khác ở một bên cũng sôi nổi nhìn đồng bạn luyện tập rồi thảo luận xem kỹ năng đã tăng lên như thế nào.
Một lần luyện tập như vậy khoảng 3 tiếng, Lâm Tinh Hải nhìn thời gian trên máy tính đeo tay, hiện tại đã tới 7 giờ tối nhưng cơm chiều cũng chưa ăn.
Hắn nhìn mọi người nhiệt tình, một chút muốn ăn cơm cũng không có, cảm thấy khá bất đắc dĩ.
Thật ra hôm nay là thời gian đám người Liễu Diệu Diệu dọn tới ký túc xá, hắn còn muốn đi giúp đỡ nhưng hiện tại cũng muốn cho bọn họ leo cây.
Mà lúc gần đến 8 giờ, Phương Thiên Hòa tới, đi theo còn có Liễu Diệu Diệu.
-Tôi đã nói Tinh Hải vẫn tốt, bây giờ thấy rồi cô yên tâm chưa!
Phương Thiên Hòa cười nói.
Nghe thấy Phương Thiên Hòa nói, Liễu Diệu Diệu còn đang lo lắng lập tức khuôn mặt trở nên đỏ bừng, cô cúi đầu xuống hơi ngượng ngùng nhìn Lâm Tinh Hải.
-Hai người nói chuyện, tôi không làm bóng đèn, đi nhìn thành quả huấn luyện của bọn họ.
Phương Thiên Hòa cười ha hả rồi đi tới một sân huấn luyện bắn súng khác.
-Ờm thì… Nếu anh có việc thì tôi sẽ không quấy rầy, tôi đi về trước.
Không đợi Lâm Tinh Hải mở miệng, Liễu Diệu Diệu vội vàng nói sau đó đỏ mặt xoay người muốn đi.
Nhưng mà cô vừa mới xoay người đã bị Lâm Tinh Hải kéo lại.
-Ờm thì… Tôi vẫn chưa ăn cơm, cô không thể mặc kệ tôi ở đây chứ!
Lâm Tinh Hải lập tức giả vờ đáng thương.
-Hả! Bận như vậy sao?
Liễu Diệu Diệu giật mình nói.
-Đúng vậy! Bây giờ tôi đảm nhiệm chức vụ đội trưởng, lại qua mấy ngày sẽ thăng chức lên phó đoàn trưởng, lúc đó có lẽ càng bận.
-Hầy, sau khi mấy cô dọn đi, tôi cũng không biết mình sẽ sinh hoạt như thế nào nữa.
Nói tới đây, Lâm Tinh Hải rốt cuộc cũng cháy nhà ra mặt chuột nói:
-Hay là cô sớm quay lại khu trung tầng, ở cùng với tôi đi!
Lâm Tinh Hải có thể nhìn thấy, sau khi hắn hỏi vấn đề này, mặt của Liễu Diệu Diệu đỏ ứng lan tới bên tai, đôi mắt ngập nước của cô tựa như tức giận.
Lúc này không khí dường như đọng lại, sau đó Lâm Tinh Hải thấy Liễu Diệu Diệu xoay người chạy.
-Ờm… Có lẽ mình nên nói uyển chuyển hơn chút.
Lâm Tinh Hải giật mình tỉnh lại, nhưng sau khi suy nghĩ vài phút cũng không thể nghĩ ra được một phương án hoàn mỹ thì bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người trở lại sân huấn luyện bắn súng.
-Nhanh như vậy đã nói chuyện xong với cô bạn gái nhỏ của cậu rồi à?
Phương Thiên Hòa thấy Lâm Tinh Hải tiến vào thì cười ha hả nói.
-Ừ, đúng vậy!
Lâm Tinh Hải trả lời có lệ một câu.
-Cậu triển khai cái huấn luyện bắn súng này thật sự dọa tôi sốc, tôi cảm thấy sau hai ngày huấn luyện, kỹ năng bắn súng những người này có thể tăng lên gấp đôi.
Phương Thiên Hòa tán dương.
-Tăng lên gấp đôi thì quá phóng đại, càng về sau tăng lên sẽ càng khó, bình quân chắc tăng khoảng 30% đi! Đương nhiên nếu cơ sở kỹ năng bắn súng kém, như là Từ Hải Thủy vậy biên độ tăng lên có thể nhiền hơn nữa, nhưng cao nhất cũng tăng lên khoảng 50%!
Lâm Tinh Hải lắc lắc đầu.
-Nhìn những lời cậu nói đi, nếu để tin tức này lọt ra ngoài nói binh đoàn Liệt Thiên chúng ta đặc huấn hai ngày là có thể tăng tỉ lệ kỹ năng bắn súng lên 10%, cậu có tin rằng người xin vào có thể đứng đầy đại sảnh của chúng ta, càng đừng nói là tăng lên 30%.
Phương Thiên Hòa cười nói, anh ta cảm thấy Lâm Tinh Hải chính là một mỏ vàng lớn, càng ở chung lâu càng có thể đem đến cho bọn họ nhiều kinh hỉ.
Việc hướng dẫn kỹ năng bắn súng như này cũng không phải mỗi tay súng thiện xạ đều có thể làm tốt, cần yêu cầu lý luận cơ sở vững chắc với ánh mắt sắc bén để có thể nhìn ra vấn đề của đối phương hơn nữa đưa ra phương án giải quyết.
Mà những vấn đề này Lâm Tinh Hải làm vô cùng tốt, thành quả huấn luyện của mọi người sẽ không lừa người, bây giờ chỉ mới gần 5 tiếng huấn luyện mà thôi, Phương Thiên Hòa đã có thể cảm nhận được mọi người đang tăng lên rõ ràng.
Nếu không phải còn muốn đi gặp khu cao tầng khác của quân đội anh ta cũng muốn ở lại kêu Lâm Tinh Hải chỉ mình một chút.
Sau khi nhìn một vòng, Phương Thiên Hòa chuẩn bị rời đi, mà lúc này Liễu Diệu Diệu lại về rồi, trong tay còn cầm một hộp cơm.
-Tôi đến cửa hàng mua cho anh, anh ăn cơm trước đi rồi lại làm việc!
Liễu Diệu Diệu đỏ mặt nói một câu, đưa hộp cơm cho Lâm Tinh Hải rồi lại vội vã đi.
-Chậc! Thật là tri kỷ.
Phương Thiên Hòa cảm thán một câu rồi lại đột nhiên nghĩ tới hơi tò mò hỏi:
-Đến giờ này rồi sao cậu còn chưa ăn cơm?
-Không chỉ tôi, đám người bên trong kia không một ai muốn ăn cơm.
Lâm Tinh Hải cạn lời nói.
Phương Thiên Hòa hơi ngạc nhiên nhưng ngẫm lại thì bình thường trở lại, nếu trước kia lúc anh ta là một người lính đánh thuê nhỏ, có cơ hội như vậy anh ta chắc chắc sẽ nỗ lực nắm bắt.
Thể chất của người có gen tối ưu hóa ăn ít đi một hai bữa cơm không có việc gì, cho dù mấy ngày không ăn cũng không chết đói.
Cho nên cuối cùng anh ta chỉ cười cười, nói với Lâm Tinh Hải một câu “Vất vả!” rồi vội vội vàng vàng đi.
Chiến đấu với binh đoàn Dã Lang đương nhiên là chuẩn bị càng đầy đủ càng tốt.
Lâm Tinh Hải xoay người về giữa sân huấn luyện bắn súng, đi tới một cái bàn, mở hộp cơm ra nhìn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận