Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 1016 - An toàn rút lui (4)

An toàn rút lui (4)
Nhưng hắn vừa mới nói xong lại phát hiện bóng người bên canh mình chợt lóe lên, Lâm Tinh Hải đã vượt qua hắn, hơn nữa, tốc độ bày ra càng làm hắn không theo kịp.
Giờ phút này, Trần Vũ Thạch suýt nữa thì sững sờ tại chỗ. Hắn còn nhớ rõ, lúc trước, khi Lâm Tinh Hải cứu viện hắn, dưới trạng thái toàn lực bùng nổ, tốc độ mới chỉ hơn 40000 điểm.
Nhưng sao sau mấy tiếng, tốc độ của đối phương đã cao tới hơn 60000 điểm rồi?
Cho dù là cường giả Thần Ma cảnh đột phá thì tốc độ cũng không tăng lên nhiều như vậy!
Bên kia, tuy Tả Văn Diệu cũng hơi giật mình, nhưng hắn không phải mới giật mình một lần, hai lần. Hắn nhanh chóng chấp nhận sự thật này, cùng lúc đó, hắn cũng càng tò mò tiếp theo Lâm Tinh Hải sẽ làm như thế nào.
Lúc này, tốc độ của võ giả Tuỵ Phủ cảnh Lâm Tinh Hải không thể nghi ngờ là đè bẹp mọi người ở đây.
Đặc biệt là con Cánh tay khổng lồ trước mặt, tốc độ của nó chỉ khoảng 25000 điểm, còn chưa bằng một nửa của hắn.
Dưới loại tình huống này Lâm Tinh Hải dễ dàng vòng tới phía sau đối phương, tìm đúng thời cơ rồi cắm Lôi Đình Thần Mâu ngưng tụ ra vào gáy nó, sau đó nhanh chóng rút lui.
Cảnh tượng này làm Tả Văn Diệu không hiểu ra sao, nhưng ngay sau đó, hắn đã giật mình nói không nên lời.
Lúc trước, Lâm Tinh Hải nói có thể khống chế được con “Cự Tí” này ba giây, trong suy nghĩ của Tả Văn Diệu thì hẳn là đối phương nắm giữ một loại thủ đoạn cùng loại với dị năng khống chế.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra mình đã sai rồi, hơn nữa còn rất sai.
Bởi vì khi Lâm Tinh Hải rời đi, có lôi điện vô cùng mãnh liệt bắn ra từ gáy “Cự Tí”. Luồng năng lượng cuồng bạo đó, dù là Tả Văn Diệu đứng bên cạnh nhìn cũng có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Hắn không hề nghi ngờ, nếu đòn tấn công này rơi xuống trên người mình thì chỉ sợ hắn cũng phải trả một cái giá đắt.
Giờ phút này, Tả Văn Diệu có rất nhiều điều thắc mắc, dù hắn đã có phần hiểu biết về các loại thao tác sáng tạo kỳ tích của Lâm Tinh Hải, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm hắn phải ngạc nhiên.
Hơn nữa, điều làm hắn khó hiểu hơn là, đây rõ ràng là thủ đoạn tấn công, nhưng vì sao Lâm Tinh Hải lại nói có thể khống chế được đối phương ba giây chứ?
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn đã nhìn thấy đáp án.
Bởi vì, sau khi con “Cự Tí” trước mắt gặp phải chiêu công kích lôi đình của Lâm Tinh Hải, cả người lại không thể khống chế được bắt đầu run rẩy.
Cho đến lúc này, hắn mới hiểu, khống chế theo lời Lâm Tinh Hải là gì. Thế mà lại là dùng công kích lôi điện tạo thành tê liệt và run rẩy, từ đó đạt tới hiệu quả khống chế.
Đây là chuyện hắn không nghĩ tới, dù sao thì muốn tạo thành hiệu quả tê liệt với một con zombie biến dị cấp 4, vậy thì phải cần lôi điện khủng bố cỡ nào mới làm được chứ.
Nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ là, phương pháp này chẳng những có tác dụng, hơn nữa còn có tác dụng tốt hơn dị năng khống chế bình thường nhiều. Nó không phải là khống chế đơn thuần mà còn chứa sát thương rất lớn nữa.
Tả Văn Diệu cũng không chút do dự tiến lên một bước, huyết khí chi lực trong cơ thể toả ra, ngọn lửa toàn thân cũng không ngừng hội tụ trên nắm tay, sau đó ngưng tụ và áp súc, dần dần hình thành một thứ có hình bao tay.
Đây là chiêu thức hắn dựa vào dị năng của bản thân tự nghĩ ra, Liệt Diễm Thiết Quyền, cũng là chiêu thức tấn công mạnh nhất của hắn.
Chẳng qua chiêu này cần một ít thời gian để tụ lực. Dưới tình huống chiến đấu với kẻ địch cùng cấp bậc, sao bên kia có thể làm hắn bình yên hoàn thành tụ lực được chứ.
Nhưng bây giờ thì khác, Tả Văn Diệu chẳng những có đầy đủ thời gian, hơn nữa “Cự Tí” còn đang không ngừng run rẩy, ngay cả việc phòng ngự cơ bản cũng không làm được, một đấm của hắn lập tức bay thẳng tới đấm vào trán đối phương.
Bùm!
Tiếng nổ như bom vang lên. Trên thực tế, trong lúc vung nắm đấm, ngọn lửa bám trên nắm tay Tả Văn Diệu cũng sẽ trực tiếp nổ tung. Uy lực dị năng bùng nổ còn khủng bố hơn đạn pháo bình thường nhiều. Lúc này, dù là Lâm Tinh Hải đã rời khỏi đó hơn trăm mét cũng cảm giác được sóng nhiệt cuồn cuộn, làm hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Còn về “Cự Tí” không hề đề phòng bị đấm trúng chính diện, xương mặt không ngừng vang lên tiếng răng rắc, cuối cùng lại vỡ vụn lõm xuống.
Chỉ một đấm Tả Văn Diệu đã làm nó bị thương nặng, Thần Ma cảnh hậu kỳ bình thường cũng không thể tạo ra loại sát thương lập tức bùng nổ mức độ này.
Chẳng qua, sau khi đấm xong, Tả Văn Diệu lại ngây ngẩn, bởi vì hắn cảm thấy hơi hoảng sợ khi phát hiện ra, tay phải của mình đã hoàn toàn tê rần.
Đây là do lôi điện trên người đối phương truyền tới mu bàn tay của hắn khi hắn đấm vào khuôn mặt của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận