Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 204

-Tôi lo lắng rằng quân đội lúc đó không đủ nhân lực, vì vậy tôi sẽ hợp tác với Công hội lính đánh thuê để đưa các Binh đoàn lính đánh thuê cấp ba đáng tin cậy đến giúp đỡ. Nếu hai người muốn, tôi sẽ đưa hai người vào danh sách hành động.
Ông Ngụy nói.
-Không thành vấn đề.
Câu trả lời của Phương Thiên Hòa rất đơn giản và rõ ràng.
-Dù sao thì chúng tôi cũng đã xúc phạm nặng nề đến Tập đoàn tài chính Morgan, tất nhiên chúng tôi không ngại làm điều đó thêm một lần nữa.
Lâm Tinh Hải nói thêm.
Tuy nhiên, sau khi nói xong, hắn đã nghi ngờ:
-Nhưng vì chúng ta biết rằng tập đoàn tài chính Morgan phá hoại hoạt động cài đặt của chúng ta, tại sao chúng ta không xóa sổ chúng trước?
-È hèm!
Ông Ngụy nóng mặt giải thích:
-Lúc trước tôi nói lực lực vũ trang của bọn họ đã điều tra ra được bảy tám phần rồi, nghĩa là số còn lại chưa bị điều tra.
-Nếu trong trường hợp không thể thoát khỏi sự nhúng tay của chúng một cách triệt để, tôi sẽ mất ăn mất ngủ. Có thể một ngày nào đó, thiết bị cung cấp năng lượng địa nhiệt sẽ bị phá hủy dưới sự tấn công của chúng.
-Vì vậy, tôi định lợi dụng hành động này để thu hút tất cả các thành viên của tập đoàn tài chính Morgan bắt tất cả họ cùng một lúc. Một phát quét sạch luôn.
Lâm Tinh Hải lập tức gật đầu.
Sau đó, ông Ngụy nói với bọn họ về kế hoạch chung, tất nhiên chỉ là mô tả sơ bộ, khi chưa hành động thì những kế hoạch này đều được giữ bí mật.
Tất nhiên, thời gian hành động vẫn được cho biết và nó sẽ được ấn định trong một tuần tới.
Hai người ở lại văn phòng của ông Ngụy nửa giờ rồi mới khi rời đi.
Và khi họ rời đi, trong tòa nhà hành chính này, những người có chút ít thông tin đã nhìn họ với con mắt khác.
Thời lượng của cuộc họp với lãnh đạo thực ra rất được chú trọng, trong những trường hợp bình thường, cuộc gặp riêng như thế này kéo dài nhiều nhất từ năm đến mười phút, dù là thân tín thì cũng chỉ có thể kéo dài hơn mười hoặc hai mươi phút.
Bây giờ hai người Lâm Tinh Hải đã ở trong văn phòng được nửa giờ, lượng tin tức trong cuộc gặp này có thể rất lớn.
Vì vậy, hai người khi vào đều không được mấy ai chú ý, nhưng lúc ra ngoài liên tục được người khác chào hỏi.
Phương Thiên Hòa đáp lại điều này một cách lịch sự, nhưng đối với mấy kiểu "thấy người sang bắt quàng làm họ này" trong lòng anh ta cũng chẳng mấy vui vẻ gì.
Bởi vì anh ta biết, một tháng sau Lâm Tinh Hải sẽ rời khỏi nhóm lính đánh thuê của anh ta, mặc dù đã đoán trước chuyện này từ lâu, nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy.
Không lâu sau, hai người bước ra khỏi tòa nhà cao tầng, nhưng Lâm Tinh Hải thấy Phương Thiên Hòa không vui lắm, liền có chút kinh ngạc hỏi:
-Lão Phương, anh bị sao vậy? Lo lắng khi chúng ta bắt đầu kế hoạch thì thực lực của nhóm lính đánh thuê không đủ sao?
-Có một chút, nhưng cũng không hoàn toàn là như vậy. Nói ra cũng không sợ cậu chê cười tôi, tôi lo lắng... sau này khi cậu đi rồi, binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên chúng ta biết phải làm sao bây giờ.
Lâm Thiên Hòa cười khổ
Trong khoảng thời gian này, binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên đã có thể làm được một số việc lớn gây chấn động Công hội lính đánh thuê, điều này hoàn toàn là nhờ công của Lâm Tinh Hải.
Nếu không có hắn thì Liệt Thiên làm sao có thể được như ngày hôm nay, chưa nói đến chuyện sống sót, có khi cả binh đoàn đều bị diệt sạch chứ nói gì đến việc lấy được lợi nhuận từ mỗi nhiệm vụ, phát triển mạnh mẽ nhóm lính đánh thuê.
-Tưởng chuyện gì .
Lâm Tinh Hải cảm thấy có chút buồn cười nói:
-Nội tình của binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên vốn rất tốt, cho dù không có tôi, đạt được thành tựu như ngày hôm nay cũng không hề khó khăn, chỉ cần thời gian mà thôi.
-Với cả còn tận một tháng nữa tôi rời đi cơ mà? Tôi đã quyết đinh trong một tháng này sẽ giúp binh đoàn lính đánh thuê thăng lên cấp ba. Tới lúc tôi rời đi rồi, các anh sẽ có thể có nền tảng vững chắc. Không sớm thì muộn, các anh nhất định sẽ trở thành một trong những binh đoàn đánh thuê mạnh nhất.
Lâm Tinh Hải nghiêm túc nói.
Phương Thiên Hòa hơi sững sờ, anh ta không ngờ rằng Lâm Tinh Hải đã lên kế hoạch như vậy.
Với sự đảm bảo của ông Ngụy, giờ Lâm Tinh Hải đã hoàn toàn nhảy ra khỏi bố cục của khu lánh nạn Tinh Thuẫn, cho nên binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên đã không còn bất kì tác dụng gì với hắn, không cần lưu lại làm gì.
Phương Thiên Hòa còn không dám nghĩ đến việc Lâm Tinh Hải sẽ ở lại chứ nói gì đến việc hắn sẽ trợ giúp Liệt Thiên tới mức độ này.
-A Tinh, cảm ơn cậu.
Sau khi trầm mặc một hồi, Phương Thiên Hòa cảm kích nhìn Lâm Tinh Hải.
-Anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi giúp anh là do bản thân có dự định của riêng mình. Hiện tại trong tình huống nguy cấp như thế này, chỉ cần anh đột phá đến Huyết Khí cảnh, có lẽ sẽ bị chuyển đi nơi khác. Hoặc là tiến vào quân đội hoặc là đi các bộ phận khác, khẳng định về sau chúng ta nhất định sẽ gặp nhau. Có thể lúc đó, tôi sẽ có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.
Lâm Tinh Hải thẳng thắn nói.
Binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên là cơ sở của hắn. Bây giờ hắn đã thực hiện trước một số bố trí để có thể dùng đến trong tương lai. Ngoài ra còn là để báo ân, dù sao binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên đã giúp đỡ hắn rất nhiều, suy cho cùng thì con người cũng là sinh vật có cảm xúc.
-Haha. Nếu một ngày nào đó cần tôi làm gì, cứ nói thẳng với tôi là được.
Phương Thiên Hòa cười thoải mái.
Lâm Tinh Hải cũng mỉm cười, rất nhanh, hai người liền trở về đến căn cứ.
Vì chỉ còn một tuần nữa là phải ra tay với Tập đoàn Morgan, nên Binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên phải tăng cường độ luyện tập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận