Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 149

-Đây mới đúng là nơi để con người sinh hoạt chứ.
Vương Dao nhịn không được mà cảm thán một câu.
-Chúng ta cần phải nỗ lực để thể tiến vào khu trung tầng mới được.
Lúc này Liễu Diệu Diệu cũng mở miệng cổ vũ mọi người.
Chỉ cần thân thể có thể hấp thụ thuốc biến đổi gen thì tiếp tục dùng điểm tích lũy mà đổi, điểm tích lũy không đủ thì tới mượn tôi, chờ vào khu trung tầng rồi trả từ từ cũng được, tôi sẽ không giục nợ mấy người.
Lâm Tinh Hải cũng mở miệng bổ sung một câu.
Lần này mấy cô không từ chối, sau khi nhìn thấy hoàn cảnh của khu trung tầng, các cô cũng không muốn trở lại nơi cư trú bẩn thỉu thấp kém như khu hạ tầng nữa.
Đương nhiên không từ chối nhưng cũng không phải là không có thanh âm khác, Vương Dao trêu chọc:
-Vậy nếu chúng tôi không thể trả nổi thì làm sao đây?
-Cô có thể suy nghĩ đến việc lấy thân báo đáp.
Lâm Tinh Hải thuận miệng trả lời cho có lệ.
Nhưng mà hắn không thấy được, sau khi hắn nói câu này thì ánh mắt của Vương Dao lấp lóe ánh sáng khác thường.
Cứ như vậy, đoàn người vừa nói giỡn vừa đi tới nhà hàng đám mây.
Lúc này Lâm Tinh Hải không khỏi cảm thấy may mắn. Buổi sáng hôm nay hắn đã đi khu trung tầng một lần, nếu không giờ không biết đường vậy thì xấu hổ rồi.
Đoàn người nhanh chóng đi vào nhà hàng đám mây, nhìn từ cánh cửa lưu ly pha lê nửa trong suốt này có thể thấy cảnh tượng bên trong, mây mù lượn lờ dường như là đặt mình vào giữa những đám mây vậy.
Trừ việc này ra, phục vụ bên trong cũng là hạng nhất, bên cạnh mỗi chỗ ngồi đều có một người phục vụ riêng, ở bục cao giữa trung tâm còn có người đang đàn Piano.
Sang trọng như vậy, có lẽ ở trước mạt thế thì không có lạ gì cả nhưng ở mạt thế như này thật là vô cùng hiếm lạ.
-Cái này……
Đám người Liễu Diệu Diệu cũng hoàn toàn không đoán được sẽ có cảnh tượng như vậy, các cô chỉ nhìn thoáng qua liền không dám đi vào. Phục vụ như thế thì giá cả sẽ đắt đỏ như thế nào đây.
Nhưng mà thấy Lâm Tinh Hải đi tới cửa lớn, mấy cô cũng chỉ có thể kiên trì đuổi theo.
Ở bên ngoài cửa có một bàn phục vụ, Lâm Tinh Hải vừa mới bước qua, một nữ phục vụ mặc sườn xám liền cười nói:
-Xin hỏi, các ngài có hẹn trước không?
-Không có, phải đặt trước mới có thể đi vào sao?
Lâm Tinh Hải hỏi, nếu thật là vậy thì đúng là không còn cách nào.
-Tình huống bình thường là như vậy, nhưng nếu là người có địa vị, có thể được hưởng đặc quyền nhất định, chẳng hạn như là đoàn trưởng hoặc phó đoàn trưởng.
Người phục vụ lễ phép giải thích.
Lâm Tinh Hải nghe xong khẽ nhíu mày, sau đó hỏi:
Vậy thần súng có đặc quyền như vậy không?
-Thần…. súng?
Người phục vụ hơi ngạc nhiên, nếu là thần súng thì tại sao cô lại không nhận ra chứ.
Nhưng cô cũng phản ứng lại rất nhanh, vội vàng dùng giọng điệu cung kính nói:
-Được ạ, ngài có thể cho tôi xem huy chương của lính đánh thuê không?
Lâm Tinh Hải lấy huy chương lính đánh thuê ra, đối phương nhận lấy rồi quét ở trên máy đặt thẻ một chút, ở màn hình tức khắc hiện lên mấy chữ: Đặc quyền tối cao, đằng sau còn có tư liệu đơn giản của Lâm Tinh Hải.
Người phục vụ nhìn thấy thì không khỏi hít một hơi lạnh, đặc quyền tối cao, đây là đặc quyền mà đoàn trưởng của binh đoàn cấp ba mới có được đó.
Cho dù là thần súng thì cũng phải có top 3 thì mới có đặc quyền như vật.
Quyền hạn như thế, là không hạn chế số lượng người mang theo, hơn nữa có thể chọn chỗ ngồi tốt nhất, được ưu tiên gọi đồ ăn, càng quan trọng hơn là được hưởng thụ giá cả ưu đãi nhất.
Sau khi xác nhận thân phận của Lâm Tinh Hải, người phục vụ ấn một cái nút, tức khắc từ trong nhà hàng đám mây có một người phục vụ mặc sườn xám đi ra, cung kính đón đoàn người vào trong.
Tất cả nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều mặc sườn xám có hoa văn, nhưng sườn xàm cũng có những khác biệt nhỏ nhỏ.
Có hoa văn màu xanh, có cái lại màu bạc, mà người dẫn bọn họ vào là màu vàng kim.
Hiển nhiên điều này tượng trưng cho địa vị không giống nhau.
Đám người Lâm Tinh Hải được mang tới khu vực trung tâm của nhà hàng, chỗ mấy cái ghế dài gần bục cao.
Ghế dài chỗ này đều được một tấm bình phong làm bằng gỗ cổ che đi, bàn ghế thì đều là bạch ngọc điêu khắc mà ra, so với bàn ghế bên ngoài, chỉ cần liếc mắt là biết không giống nhau.
Mấy cô gái nhìn thấy vậy thì trong lòng thấp thỏm, trang trí với phục vụ như vậy mà xuất hiện ở trong mạt thế thật là quá cao cấp. Các cô khó có thể tượng tưởng được ăn một bữa ở đây phải tốn bao nhiêu điểm tích lũy nữa?
Được người nữ phục vụ trợ giúp, mọi người ngồi xuống, phía trước mỗi chỗ ngồi đều có một thực đơn kiểu ngày xưa.
Mặt ngoài thực đơn hẳn là da của một loài động vật nào đó, sờ vào vô cùng thoải mái, mà khi mở ra, mỗi một tờ giấy đều cho cảm giác như một tờ giấy bình thường, nhưng thức ăn ở trên lại là hình động khiến Lâm Tinh Hải khá ngạc nhiên.
Đồ vật ở nơi này cho dù chỉ là một cái thực đơn thôi thì phỏng chừng đem về niên đại của mình đều có giá trị nghiên cứu rất lớn.
Nhưng mà so với Lâm Tinh Hải, trọng điểm chú ý củamấy cô gái lại khác hoàn toàn, các cô nhìn giá cả trên thực đơn thì đều có chút sợ hãi.
Thức ăn nơi này không có món nào có giá trị thấp hơn ba chữ số, cho dù một phần rau trộn dưa thông thường cũng là 588 điểm tích lũy.
Còn món hơi có chút thịt đều ít nhất từ 1000 điểm tích lũy trở lên.
Lâm Tinh Hải xem xong thì trong lòng cũng kinh ngạc, giá cả như vậy, ăn hết một bữa cơm phỏng chừng cũng hơn mười nghìn điểm tích lũy.
Đối với người thường thì rất khó có thể tưởng tượng, cho dù là loại công tác lương cao như ở sảnh chính vụ, tích cóp một năm cũng không đủ ăn một bữa cơm ở chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận