Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 730 - Ổ khóa điện tử

Mà bây giờ, cho dù Lâm Tinh Hải sẽ xử lý sạch sẽ tất cả các trạm gác ngầm trọng điểm, nhưng bọn họ vẫn phải giữ vững tinh thần tiến về phía trước, sợ sẽ bị phát hiện bởi những trạm gác ngầm được giấu kín xung quanh.
So sánh cùng với những khó khăn trước đây, không biết đã tăng lên bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, Phục Viễn và những người khác đều đã trải qua rất nhiều quá trình huấn luyện, kinh nghiệm chiến đấu thực tế của bọn họ cũng vô cùng phong phú, bọn họ nhanh chóng thay đổi và điều chỉnh tâm lý, tiến về phía trước vừa nhanh chóng mà vẫn che giấu được.
Sau khi tiến về phía trước khoảng 30m, tất cả đều hướng ánh mắt về một đống đá nhỏ bên cạnh.
Bởi vì theo gợi ý của Lâm Tinh Hải, có một trạm gác ngầm được giấu trong đống đá này.
Sau khi cố gắng phân biệt, bọn họ phát hiện quả nhiên có một người, đang nằm yên lặng bên trong một đống gạch vụn, chỉ có một chút đầu lộ ra ngoài.
Nhưng lúc này, trên thái dương của người đàn ông này có một vết thương chí mạng.
Đối phương hai mắt vô hồn tràn đầy mịt mờ khó hiểu, hiển nhiên ngay trước khi chết cũng không phát hiện bất kỳ tình huống dị thường nào.
Phục Viễn đưa mọi người đến gần hơn, thấy vết thương đã được xử lý bằng một loại gel đặc biệt, sẽ không có máu và mùi máu bốc ra, mà ở đây cũng đã đặt một thiết bị gây nhiễu cỡ ngón tay cái.
Chức năng chính của loại thiết bị gây nhiễu siêu nhỏ này là phòng ngừa trên người đối phương có một số máy báo động kiểm tra sinh mệnh, chỉ cần thả thiết bị gây nhiễu ở đây máy báo động của đối phương sẽ không có cách nào truyền bất cứ tin tức gì đi được, kéo dài thời gian bị phát hiện.
Nhìn thấy cả thủ pháp chiến đấu và thủ pháp xử lý đều đơn giản và gọn gàng như vậy, Phục Viễn không có gì phải lo lắng, tiếp tục dẫn đội đi về phía trước.
Chỉ là càng tiến lên, hắn càng cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì hắn ta nhận thấy dọc theo tuyến đường này có rất nhiều trạm gác ngầm.
Nếu lần này không có Lâm Tinh Hải dẫn đội, cho dù đội trưởng của bọn họ không bị thương, đi cả đoạn đường này, cũng không biết sẽ gặp bao nhiêu phiền phức.
Chỉ sợ rằng phần lớn thời gian sẽ bị lãng phí trên con đường đột nhập này.
Khi đó, dù có thể tiến vào căn cứ ngầm của đối phương thành công thì cũng không có đủ thời gian để bọn họ thực hiện việc phá hủy.
Trong khi suy nghĩ về những điều này, hắn ta vẫn ẩn nấp và nhanh chóng tiến về phía trước, rất nhanh chặng đường dài 1km này cũng sắp hoàn thành.
Cuối cùng bọn họ cũng đến, lối vào mục tiêu do bộ quân sự đưa ra.
Cái gọi là lối vào này thực sự là một lối đi an toàn bí mật trong căn cứ dưới lòng đất này.
Lối này được sử dụng để cho các thành viên trong tổ chức rút lui tạm thời trong trường hợp xảy ra tai nạn.
Nhưng bây giờ, đã bị nhân viên tình báo của bọn họ phát hiện, nó tất nhiên sẽ trở thành một trong những nơi mà hoạt động để đột nhập vào.
Đương nhiên, bọn họ không có trực tiếp đi, mà là tới một đống đá gần đó, đây là nơi mà một ít người cùng Lâm Tinh Hải hẹn gặp mặt.
-Đội trưởng, tôi nên làm gì tiếp theo?
Phục Viễn trầm giọng hỏi.
Lối vào và lối ra được ngụy trang thành một hang động nhỏ, khu vực bên ngoài lối vào là một khoảng đất rộng, nếu trực tiếp đi qua, dù nhìn từ xa cũng có thể phát hiện ra dị thường.
-Nơi đó tổng cộng có 5 tên trạm gác ngầm. Đợi chút nữa tôi đi giải quyết trước, sau đó tôi sẽ đưa Bình Trạch Ngôn đi qua.
Nói đến đây, Lâm Tinh Hải đưa mắt nhìn về phía Bình Trạch Ngôn.
-Sau khi tôi đưa cậu tới, cậu phải giải phóng dị năng càng nhanh càng tốt, để cả hai chúng ta đều trong trạng thái ngụy trang tàng hình. Những người khác cũng chạy tới, có vấn đề gì không?
Phục Viễn vốn dĩ muốn nói, điều này có phải là quá miễn cưỡng không, dù sao theo với kế hoạch này, Lâm Tinh Hải sẽ một mình đối phó với 5 chiếc tên trạm gác ngầm.
Nếu là trước đây, khi gặp phải vấn đề như vậy, hầu như lúc nào cũng phải điều động toàn đội, ai nấy đều được giao mục tiêu, nỗ lực giải quyết đối phương càng nhanh càng tốt.
Tuy nhiên, khi Phục Viễn đã nghĩ đến những tên trạm gác ngầm gục trên mặt đất trong suốt 1km vừa qua, cuối cùng hắn ta lại nuốt lời đề nghị vào bụng và nói.
-Không có vấn đề!
-Được rồi!
Lâm Tinh Hải vừa dứt lời, mọi người tiếp tục cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đối phương lại đã biến mất không thấy đâu.
Nhưng lần này bởi vì họ biết đích đến của Lâm Tinh Hải, họ gần như vô thức nhìn về phía cửa động.
Nhưng cho dù thế nào thì tất cả mọi người cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen vô cùng hư ảo, lóe lên rồi biến mất, tựa như có ảo giác.
Đây vẫn phải là dưới tình huống tận lực quan sát, nếu không căn bản sẽ không có phát hiện nào cả.
-Lợi hại!
Phục Viễn không khỏi cảm thán trong lòng.
Lần đầu tiên hắn phát hiện cho dù chỉ đơn giản là tốc độ nhanh đến một mức độ nào đó cũng sẽ kinh khủng như vậy.
Mà bên này hắn vừa mới cảm thán xong thì đã thấy trước mắt lóe lên một cái, Lâm Tinh Hải đã quay lại.
Cũng không chờ họ kịp phản ứng, người bên kia lại biến mất, nhân tiện, Bình Trạch Ngôn cũng biến mất.
-Đi, chúng ta cũng vượt qua.
Sau khi mơ màng Phục Viễn trầm giọng nói, sau đó dẫn đầu đi theo về phía trước.
Những người khác cũng làm theo.
Khi họ đến cửa, dị năng của Bình Trạch Ngôn đã phát huy tác dụng, chỉ cần bọn họ không di chuyển nhiều, cho dù có đội tuần tra đi qua, chúng cũng sẽ không tìm được một nhóm bọn họ.
-Tiếp theo, tùy anh xử lý.
Lâm Tinh Hải chỉ vào sơn động.
Thực chất, hang động chỉ là ngụy trang, nhìn từ góc độ của họ, liếc mắt một chút là có thể nhìn thấy lối vào hang động, được phủ kín bằng một cánh cửa hợp kim.
Sau khi Phục Viễn nghe xong, lập tức liếc nhìn một người bạn đồng hành bên cạnh.
Hắn không cần nhắc nhở, liền lấy ra một cái đạo cụ từ trong ba lô chiến đấu, dán vào ổ khóa điện tử, nhanh chóng bắt đầu giải mã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận