Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 522

Bởi vì lãnh đạo của cả hai tiểu đội không ai mở miệng nói nên nhất thời bầu không khí có chút tế nhị.
-Khụ!
Tôn Thiên Bác thấy Lâm Tinh Hải không nói gì lập tức hắng nhẹ một tiếng, sau đó nói với Tạ Thiện Dũng:
-Rốt cục thì ở ngoài kia có bao nhiêu con zombie đang đuổi giết chúng ta vậy? Anh có biết số liệu cụ thể không?
Mặc dù Tôn Thiên Bác không biết Lâm Tinh Hải muốn làm gì, nhưng hiểu rõ tình hình zombie ngoài kia cũng là chuyện cần thiết.
-Cái này...thật sự là không dễ nói. Bởi vì lúc chúng ta chạy trốn đã kinh động đến không ít zombie, mặc dù những con zombie này bị chúng ta cắt đuôi rồi nhưng chúng cũng gia nhập vào hàng ngũ đuổi giết chúng ta, bởi vậy theo tính toán của tôi, có thể là 1500 con zombie.
Tạ Thiện Dũng nói đến phía sau cũng khá thiếu tự tin, đương nhiên còn có cả tuyệt vọng.
Số người cả hai bên cộng lại cũng chỉ có 47 người, còn không đến con số 50, muốn đối phó với 1500 con zombie, tỷ lệ thắng vô cùng nhỏ bé.
Mà đám người ở hiện trường sau khi nghe thấy lời này xong, biểu cảm trên mặt của mọi người không ai là không thay đổi.
Nhưng cũng vào lúc này, Lâm Tinh Hải vẫn một mực không nói chuyện thì cuối cùng cũng mở miệng rồi.
-Còn nhiều hơn số lượng này, ít nhất theo như cảm ứng của tôi thì số lượng đám zombie đuổi giết chúng ta đạt đến 2326 con.
-Ngoài ra trong vòng bán kính 600m, còn có 5 đám zombie, hiện tại chúng đều bị âm thanh ở đây thu hút rồi, đang nhanh chóng đến đây.
-Mà cộng thêm cả 5 đám zombie này thì số lượng cũng lên đến 750 con, cũng có thể nói rằng số lượng zombie công kích chúng ta có thể sẽ vượt quá 3000 con.
Lâm Tinh Hải vừa nói ra lời này, bầu không khí của hiện trường rơi vào cảnh yên tĩnh như chết vậy.
-Không thể nào đi! Làm sao có thể có nhiều Zombie như vậy chứ?
-Anh ta ở chỗ này hoàn toàn không nhìn thấy đám zombie đó, vậy mà lại nói có 3000 con zombie tấn công chỗ này, đúng là nói mạnh miệng mà không có bản nháp.
-Đúng đó, nếu như là thật thì chúng ta không cần phải chống cự nữa, trực tiếp gọi cứu viện là được rồi.
Trong chốc lát, thành viên của đội ngũ Tạ Thiện Dũng cũng nghị luận ầm ĩ, thậm chí còn có người mỉa mai châm chọc.
Nếu như không phải là bị súng chĩa vào đầu thì có lẽ sẽ có người ngoác mồm chửi bới rồi.
-Đúng là một lũ tiểu bối ngu dốt.
Đúng lúc này, Tiểu mập mạp đứng ra chỉ vào đám người trách móc:
-Trước khi nói chuyện thì mở to mắt chó của các người ra xem lão đại của tôi là ai.
-Ồ! Tôi quên mất, những tên nhỏ nhoi như các người chắc chắn rằng chưa bao giờ gặp lão đại tôi bao giờ. Nhưng không cần phải gấp, lấy đồng hồ thông tin của các người ra, nhấp vào bảng xếp hạng điểm tích lũy, nhìn thấy cái tên đứng đầu tiên rồi chứ?
-Có biết đọc chữ không đó? Không cần vội, tôi đọc cho mấy người nghe, tên của lão đại tôi là: Lâm Tinh Hải.
Vốn dĩ, những thành viên của tiểu đội Liệp Lang bị chỉ mũi mắng nên trong lòng thấy đang kìm nén một ngọn lửa.
Nhưng mà khi bọn họ nghe thấy cái tên đó lại đột ngây người ngay lập tức.
Có hơi ngạc nhiên, cũng có chút không thể tin được.
-Đây là...thật sao?
Tạ Thiện Dũng căng thẳng hỏi lại.
Chỉ là không đợi Lâm Tinh Hải trả lời, đột nhiên mắt anh ta lóe sáng, sau đó chỉ vào Tiểu mập mạp:
-A, tôi nhớ ra rồi, anh chính là cái tên nhị thế thế tổ bị cử đi học hỏi.
Tạ Thiện Dũng hoàn toàn không để ý đến gương mặt đen thui của Tiểu mập mạp, phấn chấn nói tiếp:
-Vậy là đúng rồi! Nghe nói đội ngũ mà anh gia nhập chính là đội ngũ của Lâm Tinh Hải, những người đó còn nói là không biết anh dẫm phải vận…”
Đến lúc này, Tạ Thiện Dũng mới phát hiện bản thân mình phấn khích quá mức, nhìn thấy bản mặt u ám sắp nhỏ ra nước của tên Tiểu mập mạp kia, anh ta cũng hiểu bây giờ không thể chọc cho đối phương lật mặt nên nhanh chóng im miệng.
Anh ta quay đầu, lại một lần nữa nhìn đến Lâm Tinh Hải, lời nói có chút thân thiết:
-Người anh em, vừa nãy thành viên trong tiểu đội của tôi có nghi ngờ năng lực của cậu, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi cậu, không biết cậu có cách gì đối phó với tình hình ngoài kia chưa?
Bây giờ bọn họ giống như người rơi xuống nước bắt được một cọng cỏ cứu mạng vậy, không, phải nói là thân cây cứu mạng.
Dù sao thì điểm tích lũy mà Lâm Tinh Hải thu được thực sự là quá khủng bố rồi. Trong 10 đứng đầu, 9 người cộng lại cũng không đủ để hắn đánh.
Cũng chính là vì kiểu thành tích chiến đấu không giống con người này mới khiến cho bọn họ thấy được hy vọng, nếu không đổi một thiên tài khác đến đây thì cho dù có là ai đi chăng nữa, bọn họ cũng cảm thấy không có tác dụng gì lớn.
-Cửa hàng này không có bất cứ một công sự phòng thủ nào, cho nên muốn sống chết để giữ thì không thực tế. Tụ tập không bằng phân tán, cho nên suy nghĩ của tôi là trực tiếp mở cửa để zombie vào, chúng ta vừa đánh vừa rút.
-Tòa nhà này có 5 tầng, chỉ cần chúng ta tranh thủ mỗi tầng giết chết 600 con zombie, thì về cơ bản là có thể tiêu diệt được đám zombie này rồi.
Lâm Tinh Hải nói ngắn gọn cách nghĩ của hắn.
Những người khác nghe thấy thì nhìn nhau, đặc biệt Tôn Thiên Bác, khóe miệng hắn co rút, trả lời như vậy đúng là phong cách của đối phương.
Ngắn gọn, dứt khoát đến nỗi khiến cho anh phải nghi ngờ nhân sinh.
Hơn nữa điều quan trọng là làm sao nghe lại thấy không đáng tin cậy chứ.
Chỉ là Tôn Thiên Bác không mở miệng, đúng như hắn ta dự liệu, sau khi Tạ Thiên Dũng hết ngây người, anh ta liền nhanh chóng nói:
-Người anh em Lâm Tinh Hải, đã đến lúc này rồi cậu đừng nói giỡn nữa, chiều rộng của cánh cửa này ít nhất cũng 5m, một phút có thể sẽ có mấy trăm com zombie xông đến, chúng ta hoàn toàn không giữ nổi.
-Hơn nữa, cho dù chúng ta vừa đánh vừa rút, với số người ít ỏi này của chúng ta, ước tính mỗi tầng cũng không kiên trì được mấy phút là phải rút lui, với tình huống như vậy, đừng nói mỗi tầng chúng ta giết 600 con, cho dù là 60 con cũng không giết nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận