Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 179

Nhưng sau khi mọi người tại chăm chú quan sát, đều ngơ ngác nhìn nhau.
Cuối cùng, Từ Hải Thủy yếu ớt mở miệng nói:
-Anh Hải, chỗ đó cũng không dễ dàng giấu người đâu.
Thật ra Từ Hải Thủy đã nói tương đương uyển chuyển, bởi vì nhóm tòa nhà thấp bé kia, hầu như không có gì nguyên vẹn, sụp đổ ít nhất cũng một nửa.
Những nơi chưa sụp đổ, cũng đều thủng trăm ngàn lỗ, mặc dù không thể nói là nhìn thấy rõ ràng, nhưng ít ra ở nơi đó, muốn ẩn trốn một binh đoàn lính đánh thuê là không có khả năng.
Huống chi đối phương còn không đơn thuần là lính đánh thuê muốn ẩn trốn, còn có mecha cũng phải che giấu.
Ở một nơi như vậy, lính đánh thuê có kinh nghiệm gần như có thể loại bỏ trong nháy mắt.
Lâm Tinh Hải chau mày, hắn không hề trả lời Từ Hải Thủy, mà hướng sang Lăng Tu nói:
-Vậy anh dọc theo hướng này, tiếp tục nhìn sang, nhìn xem có tồn tại vấn đề gì hay không.
-Được.
Lăng Tu đáp lại một tiếng, sau đó lập tức thúc đẩy dị năng, hướng về phía mà Lâm Tinh Hải đã chỉ định, nhìn từng chút một.
Tuy rằng dị năng Thiên Lý Nhãn không thể đạt đến trình độ nhìn thấu như vậy, nhưng lại có thể thông qua ánh sáng khúc xạ, nhìn thấy vật thể phía sau tòa nhà.
-Dọc theo hướng này, trong phạm vi 5 km, vẫn không phát hiện điều gì khác thường.
Một phút đồng hồ sau, Lăng Tu nói ra.
-Nếu không phải đằng sau, thì chính là chỗ đó.
Lâm Tinh Hải chẳng những không có chán nản, ngược lại giọng điệu càng trở nên chắc chắn mà đứng dậy.
Hắn ở trong kênh liên lạc nói:
-Trương Mỹ Linh, cô dùng dị năng đi dò xét một chút.
-Được.
Trương Mỹ Linh lập tức gật đầu.
Dù cho tất cả mọi người cảm thấy nơi đó không có gì khác thường, nhưng đối với phán đoán của Lâm Tinh Hải, lại không ai phản bác. Có thể nói bất tri bất giác, Lâm Tinh Hải đã tạo dựng được uy tín của hắn.
Chẳng may mà nói, cho dù phán đoán sai lầm, họ cũng chỉ lãng phí vài phút mà thôi, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với đầu đâm vào trong vòng phục kích của đối phương.
Trương Mỹ Linh tách ra một phân thân, nhanh chóng nhảy xuống xe, hướng về phía xa xa mà chạy đi.
Phương Thiên Hòa ngồi ở bên trong mecha, nhìn thấy Trương Mỹ Linh phân thân, thần sắc trên mặt tràn đầy kinh ngạc, bởi vì mặc kệ là anh ta nhìn thấy, chính là số liệu được máy dò kiểm tra phát hiện, cũng không tìm ra được chút sơ hở nào.
Đồng thời anh ta ý thức được giá trị của những người dị năng trong binh đoàn lính đánh thuê lệ thuộc Lâm Tinh Hải.
Trong thời kỳ đặc biệt này, tác dụng mà họ phát huy được, chắc chắn là rất lớn. Dị năng như thế, trong mắt của Phương Thiên Hòa, còn tốt hơn cả người dị năng bình thường.
Người dị năng bình thường, chỉ có thể gia tăng một ít sức chiến đấu, tại thời điểm này họ tuyển thêm vài lính đánh thuê, cũng có thể gia tăng sức chiến đấu của binh đoàn lính đánh thuê.
Nhưng những dị năng đặc thù này, cũng không phải tuyển thêm vài lính đánh thuê, là có thể bù đắp.
Rất nhanh, Trương Mỹ Linh đã chạy đến trước mấy tòa kiến trúc đã sụp đổ một nửa kia, vốn dĩ cô không có chút do dự nào, không sợ chút nguy hiểm nào mà xông vào bên trong, tiến vào những điểm mù của tầm mắt.
Nhưng mà làm cho cô ấy thất vọng chính là, ở đây vốn dĩ không có lấy nửa bóng người.
Chỉ là xuất phát từ tín nhiệm đối với Lâm Tinh Hải, cô ấy không hề lập tức kết luận, mà tận dụng hết khả năng hy vọng có thể tìm ra một chút dấu vết, chẳng hạn như nhìn xem trên mặt đất có dấu chân hay không, hoặc là vết tích chiến đấu vân vân.
Nhưng hoàn cảnh xung quanh, không thể bình thường hơn được nữa, đây chỉ là mấy ngôi nhà đổ nát, ngay cả Zombie cũng không có.
Thế nhưng vừa nghĩ tới đây, Trương Mỹ Linh lập tức ý thức được, dường như là lạ ở chỗ nào.
Nơi này không có bất kì Zombie nào, nhưng quái lạ chính là ngay cả dấu vết Zombie hoạt động cũng không có, điều này dường như có chút khác thường.
Sau khi phát hiện điểm đó, cô ấy quan sát càng thêm cẩn thận.
Hiện tại điều duy nhất làm cho cô ấy cảm thấy đáng tiếc chính là, phân thân không thể giải phóng được lực cảm ứng, nói cách khác, cô ấy cảm thấy bản thân rất có thể sẽ phát hiện gì đó.
Răng rắc.
Đột nhiên cách đó không xa, một mảnh gỗ bị gãy, đó là mảnh gỗ rơi xuống từ trên chiếc ghế.
Tuy rằng trải qua hơn 20 năm, bị hư hỏng rất nghiêm trọng, nhưng từ chỗ đứt gãy có thể nhìn thấy, bên trong tâm của mảnh gỗ vẫn chưa bị ăn mòn, trường hợp đứt gãy này, rất rõ ràng là do ngoại lực gây ra.
Thấy cảnh này, con ngươi của Trương Mỹ Linh co rụt lại.
Nhưng khi cô ấy còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cơ thể đã bị đạn bắn thành tổ ong vò vẽ.
-Có kẻ địch.
Bản thể của Trương Mỹ Linh, trước tiên hô lớn vào bên trong kênh liên lạc.
Nhưng mà một tiếng nhắc nhở của cô ấy, đã hơi muộn rồi, bởi vì cùng thời điểm phân thân bị tiêu diệt, thì kẻ địch cũng đã phát động tấn công.
Một quả đạn pháo được bắn ra từ bên trong mấy tòa nhà bị bỏ hoang, nhanh chóng đi tới chỗ không trung của binh đoàn lính đánh thuê, sau đó nổ tung giống như pháo hoa.
-Là đạn địa ngục, mau tìm hầm trú ẩn để tránh né.
Phương Thiên Hòa gần như ngay lập tức hét lớn vào trong kênh liên lạc.
Theo nhận biết của Lâm Tinh Hải, đạn địa ngục kia to bằng một quả dưa hấu, sau khi nổ tung tách ra thành hàng trăm viên đạn nhỏ như đầu ngón tay cái, mỗi một viên đạn đều mang lại cho Lâm Tinh Hải cảm giác nguy hiểm, cũng không thua gì một viên đạn đại bác.
Rất hiển nhiên, cái gọi là đạn địa ngục này, chính là một loại phiên bản nâng cấp của súng ngắn, mecha và xe bọc thép còn có thể chống đỡ với loại vũ khí này, nhưng đối với những bình thường mà nói, chính là vốn dĩ không có cách nào chống đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận