Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 307

Chỉ cần dùng pháo cầm tay để rửa sạch đa số đàn Zombies, dư lại cá lọt lưới, cho dù dùng súng trường để bắn hay là trực tiếp dùng Mecha đều có thể giải quyết dễ dàng.
Nghĩ thông suốt việc này, Tương Thụy không bao giờ hoài nghi tính khả thi của phương pháp, hưng phấn nói:
-Được, hiện tại tôi liền đi tìm thủ trưởng Ngụy, kêu ông ta chi ngân sách xuống dưới, chấp hành kế hoạch này.
-Vậy chủ quản Tưởng, chi ngân sách ông có nắm chắc được phê duyệt xuống dưới không?
Lâm Tinh Hải hỏi.
-Không thành vấn đề, hiện tại khu lánh nạn chúng ta phát triển, thiếu nhất là thời gian, so với thời gian tuy điểm tích lũy thiếu nhưng không tích là gì.
-Huống chi đối với căn cứ mà nói, điểm tích lũy cũng chỉ là từ túi trái qua túi phải mà thôi.
Nói đến đoạn sau, Tương Thụy nở nụ cười.
Lâm Tinh Hải cũng không khỏi gật đầu, chính xác, đám điểm tích lũy này rồi cuối cùng cũng sẽ rơi xuống người binh đoàn, thực lực các binh đoàn gia tăng cũng tương đương với thực lực tổng hợp của khu lánh nạn tăng lên.
-Vậy nếu không thành vấn đề thì có thể thả tin tức ra trước đi, như vậy cũng có thể làm các đại binh đoàn có chuẩn bị trước.
Lâm Tinh Hải nghĩ nghĩ, đưa ra kiến nghị của mình.
-Đúng vậy, hiện tại tôi sẽ cho bộ tuyên truyền bên kia động lên, buổi tối hẳn là có thể truyền đạt tin tức cho tất cả binh đoàn.
Tương Thụy vội vàng nói, loại chuyện này càng sớm chứng thực càng tốt.
Tiếp theo, hai người lại nói những việc chi tiết một chút, sau khi quyết định xong hết rồi, Lâm Tinh Hải cũng không dừng lại, trực tiếp rời đi.
……..
-Mọi người đều ở quán bar của công hội binh đoàn chúc mừng, Thẩm Hàn gửi tin tức cho tôi, cậu có muốn qua không?
Phương Thiên Hòa nhìn thoáng qua máy tính đeo tay nói.
Lâm Tinh Hải định từ chối, rốt cuộc hắn cũng không ham thích loại hoạt động chúc mừng này, nhưng lại nghĩ tới Liễu Diệu Diệu cũng ở đó liền gật đầu:
-Được, vậy đi cùng nhau đi!
Khi hai người đi vào tầng một công hội binh đoàn, nơi này khá náo nhiệt, thậm chí có thể nói là sôi nổi.
Nghe nói binh đoàn Liệt Thiên đi ra ngoài một chiến liền săn 12 con Zombies biến dị trở về, những người này lại há có thể không chấn động.
Thậm chí không ít người đều chạy tới quán bar chúc mừng, nơi này lại lần nữa trở lên kín người hết chỗ.
Nhưng mà có kinh nghiệm ngày hôm qua, những binh đoàn tự phát chỉ để lại đoàn trưởng với phó đoàn trưởng.
Lâm Tinh Hải xem một màn này tấm tắc bảo lạ, nói không chừng về sau liền sẽ trở thành một truyền thống.
Đương nhiên tiền đề là, có ai có thể làm loại chuyện lớn kinh thiên động địa này, hấp dẫn tất cả các binh đoàn lại đây.
Hai người Lâm Tinh Hải với Phương Thiên Hòa trong tiếng khen tặng cùng chúc mừng của mọi người đi vào quán bar, sau khi đi vào, Lâm Tinh Hải thực mai liền tìm được Liễu Diệu Diệu đang hơi hưng phấn nhưng cũng hơi co quắp bất an.
Cô cầm một ly rượu, đi cạnh Thẩm Hàn, đang ứng phó một vị đoàn trưởng tiến đến chúc mừng.
Lâm Tinh Hải lấy một ly bia từ khay của người phục vụ, cười đi qua, Liễu Diệu Diệu nhìn thấy Lâm Tinh Hải tức khắc tựa như thấy cứu tinh chạy chậm qua.
-Những người này thật là quá nhiệt tình, tôi cũng không biết ứng phó như thế nào, hơn nữa còn có… Còn hỏi tôi có bạn trai chưa.
Nói đến đoạn sau, Liễu Diệu Diệu hơi ngượng ngùng.
Lâm Tinh Hải nhíu mày:
-Không có việc gì! Tôi giải quyết cho cô, cầm tay tôi đi.
-Hả!
Liễu Diệu Diệu hơi sững sờ.
Lâm Tinh Hải hai lời cũng chưa nói liền cầm lấy tay mềm của đối phương sau đó đi tới chỗ đám người.
Những đoàn trưởng đi lên khen tặng nhìn hành động thân mật của hai người, trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, giao lưu ánh mắt một chút.
Nguyên bản có chút tâm tư đặc biệt đều thu lại toàn bộ, vừa chúc mừng, vừa hỏi thăm Lâm Tinh Hải có cơ hợp hợp tác nào không.
Thậm chí ngay cả Tần Văn Bác cũng ở chỗ này.
-Anh Lâm, lần sau có chuyện như vậy, thuận tiện mang theo binh đoàn Đằng Long chúng tôi nha! Mấy người ăn thịt, cho chúng tôi uống miếng canh là được.
Tần Văn Bác bưng chén rượu lại đây, cười ha hả nói.
Lâm Tinh Hải đang muốn tùy tiện khách sáo hai câu rồi đuổi đối phương đi, nhưng nghĩ đến việc vừa mới nói với Tương Thụy, trong lòng vừa chuyển, trên mặt hiện ra một nụ cười ấm áp.
Nhìn thấy mọi người đều muốn đi theo kiếm điểm tích lũy, Lâm Tinh Hải hơi mỉm cười, gật đầu với Tần Văn Bác ở phía trước, nói:
-Được! Không thành vấn đề.
Đang lúc tất cả mọi người cho rằng đây chỉ là một câu khách sao thì Lâm Tinh Hải nói tiếp:
-Ngày mai đi! Cũng không biết các người có được hay không?
-A!
Tần Văn Bác hơi sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại vội vàng nói:
-Có, đương nhiên là có.
Hơn nữa không chỉ anh ta, đoàn trưởng vây quanh bốn phía lúc này ánh mắt liền nóng bỏng lên.
-Đoàn trưởng Lâm mang binh đoàn Lam Thủy chúng tôi, chúng tôi cũng là binh đoàn cấp ba, có thể toàn lực phối hợp với binh đoàn Liệt Thiên của các anh.
-Đoàn trưởng Lâm, binh đoàn Mãnh Báo của chúng tôi tuy là binh đoàn cấp hai nhưng cũng có bốn Mecha nên tuyệt đối sẽ không kéo chân sau.
-Đoàn trưởng Lâm, binh đoàn Hoang Dã của chúng tôi…
Một đám đoàn trưởng binh đoàn phía sau tiếp lời phía trước, sợ chậm một bước liền mất cơ hội ngàn năm có một này.
Nhìn mọi người sôi nổi, Lâm Tinh Hải hơi mỉm cười, không nhanh không chậm nói ra một câu làm tất cả mọi người có chút sững sờ.
-Mọi người không cần sốt ruột, ai gặp thì có phần, hôm nay ở đây ai muốn đi, ngày mai đều có thể theo binh đoàn Liệt Thiên của chúng tôi cùng nhau hành động, kiếm điểm tích lũy.
Lời này của Lâm Tinh Hải vừa nói ra, mọi người giữa sân đều ngây ngẩn cả người, mà sau khi nhớ lại những người này cũng cảm giác được một chút sự việc không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận