Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 178

Chẳng hạn như hiện tại, dựa vào lực cảm ứng và tốc độ của bản thân, mặc kệ binh đoàn lính đánh thuê Dã Lang phát động tấn công khi nào và ở đâu, hắn đều có thể nắm chắc khả năng tránh thoát.
Cho nên, cũng có thể nói hắn là người bình tĩnh nhất ở nơi này.
Tám con phố ở khu vực phía Đông, cứ như vậy quét ngang qua từng cái từng cái, những nơi binh đoàn lính đánh thuê đi qua, không có một con Zombie nào còn có thể sống sót trở về.
Con phố thứ nhất... Con phố thứ năm... Con phố thứ tám, khi họ thăm dò đến con phố thứ tám, đừng nói là lính đánh thuê bình thường, cho dù là Phương Thiên Hòa trong lòng cũng tràn đầy nghi ngờ.
-Chẳng lẽ đối phương không nhận được tin tức? Nhưng dựa theo năng lực thu thập tình báo của tập đoàn tài chính Morgan, điều đó không có khả năng.
-Hay là nói, đối phương muốn phục kích khi chúng ta quay trở về? Nhưng làm sao họ có thể đảm bảo rằng tuyến đường trở về của chúng ta vẫn như cũ?
Một đám nghi vấn, hiện lên ở trong lòng của Phương Thiên Hòa.
Mà cũng tại lúc này, không hiểu sao Lâm Tinh Hải có một loại cảm giác tim đập liên hồi, điều này làm cho hắn trở nên cảnh giác trong nháy mắt, ánh mắt của hắn quét xung quanh bốn phía, đồng thời lực cảm ứng cũng không ngừng dò xét, kiểm tra xem bản thân có bỏ sót thứ gì hay không.
Nhưng mặc kệ là Lâm Tinh Hải nhìn đến đâu, thì lực cảm ứng vẫn không có phát hiện khác thường.
Chẳng qua, loại cảm giác tim đập nhanh này, theo chiếc xe tiến lên, trở nên càng ngày càng rõ ràng.
-Dừng, có điểm gì là lạ.
Lâm Tinh Hải lập tức hô vào trong kênh liên lạc.
Nghe được Lâm Tinh Hải nói như thế, trong lòng tất cả mọi người đều giật mình, cho dù vốn dĩ không phát hiện được điểm không thích hợp, nhưng đoàn xe vẫn như cũ lập tức dừng lại.
-Làm sao vậy?
Phương Thiên Hòa nhanh chóng quan sát một vòng, đồng thời kiểm tra tất cả các thiết bị quét phía sau, phát hiện đều không có khác thường, mới mở miệng dò hỏi.
-Không biết, chính là cảm thấy có điểm gì là lạ.
Lâm Tinh Hải nhíu mày trầm tư.
Tuy rằng Lâm Tinh Hải nói như thế, Phương Thiên Hòa cũng không cho rằng đây là chuyện bé xé ra to, dù sao trực giác đối với nguy hiểm của lính đánh thuê, có đôi khi là cực kỳ quan trọng.
Loại trực giác này, thì đã từng đã cứu anh ta nhiều lần.
Dưới tình huống bình thường, người có lực cảm ứng càng mạnh, thì trực giác với loại nguy hiểm như vậy lại càng mạnh mẽ.
Tuy nhiên anh ta không rõ lắm, vì sao Lâm Tinh Hải cảm giác được nguy hiểm, còn anh ta lại không hề phát hiện ra, nhưng bản thân Lâm Tinh Hải sẽ không thể nào dùng lẽ thường để suy đoán, cho nên Phương Thiên Hòa cũng không rối rắm vấn đề này.
-Có cần tôi phái người đi điều tra xung quanh hay không?
Sau một lúc suy nghĩ, Phương Thiên Hòa dò hỏi.
-Trước tiên chờ chút đã, phạm vi dò xét khá lớn, sẽ chỉ suy yếu số người của chúng ta, nếu như đối phương mai phục ở gần đây, rất có thể sẽ lợi dụng sơ hở này.
Lâm Tinh Hải phủ định nói, đồng thời hắn cũng đang không ngừng thử thay đổi lực cảm ứng.
Đối với hữu ích của lực cảm ứng, thực ra Lâm Tinh Hải rất nông cạn, cách thức sử dụng lực cảm ứng ngoại trừ kỹ thuật bắn súng do hệ thống đặc thù cung cấp ra, thì ngay cả giải phóng lực cảm ứng, cũng đều là hắn dựa vào trực giác để làm.
Cho nên lực cảm ứng mà hắn giải phóng, chính là lấy bản thân làm trung tâm của một cái hình tròn.
Hiện tại hắn muốn giải phóng lực cảm ứng của bản thân chỉ theo một hướng duy nhất, nói như vậy lực cảm ứng di chuyển đến hướng nào xuất hiện cảm giác tim đập nhanh, vậy chứng tỏ đó là phương hướng của nơi phát ra nguy hiểm.
Lại nói tiếp, phương pháp như vậy rất đơn giản, nhưng nếu là người khác muốn phá vỡ đạo khóa gen thứ 2, thì nghĩ cùng đừng nghĩ tới.
Chính xác chút mà nói, chỉ cần là người tối ưu hóa gen, thì dù là gen tối ưu hóa đạt tới trình độ 100, cũng không cách nào làm được.
Trừ khi có thể đột phá đến cảnh giới Huyết Khí, để lực cảm ứng sinh ra biến chất.
Chỉ là Lâm Tinh Hải lại không giống như vậy, đầu tiên lực cảm ứng của hắn sẽ vượt qua toàn bộ người tối ưu hóa gen, mà lại càng quan trọng hơn là, hắn đã nắm chắc giai đoạn này, không cần phải nắm giữ phương pháp vận dụng của lực cảm ứng.
Dưới tình huống này, chưa hẳn là hắn không thể làm được.
Rất nhanh, Lâm Tinh Hải lần lượt tiến hành thử nghiệm, 1 lần... 10 lần... 50 lần... 90 lần, lúc gần đến lần thử nghiệm thứ 100, thì lực cảm ứng đã tiêu hao hơn phân nửa, cuối cùng Lâm Tinh Hải cũng tìm tòi được một chút bí quyết.
Sau vài lần lại tiến hành thử nghiệm, thành công để lực cảm ứng giải phóng dọc theo hướng được chỉ định.
Lâm Tinh Hải thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó mở hai mắt ra.
Tuy là hắn dùng lực cảm ứng tiến hành thử nghiệm gần 100 lần, nhưng giải phóng và thu hồi lực cảm ứng đều vô cùng nhanh, cho nên lúc này mới chỉ trôi qua hơn một phút đồng hồ.
-Thế nào? Có biện pháp không?
Thấy Lâm Tinh Hải mở mắt, Lăng Tu ở bên cạnh vội vàng hỏi.
Vừa rồi anh ta đã dùng dị năng Thiên Lý Nhãn, lại liếc nhìn xung quanh thêm một lần nữa, nhưng cũng không có phát hiện khác thường.
-Hướng ba giờ có nhóm tòa nhà thấp bé, anh dùng dị năng nhìn kỹ một chút, xem có tồn tại vấn đề hay không.
Lâm Tinh Hải chỉ vào toà nhà cách đó 500 mét nói.
-y... Không có phát hiện vấn đề.
Lăng Tu chăm chú nhìn xuống phía sau, hồi đáp.
Đối thoại của hai người, những người khác của binh đoàn lính đánh thuê sử dụng kênh liên lạc cũng đều có thể nghe được. Tòa nhà cách đó 500 mét, thật ra vốn dĩ cũng không cần Lăng Tu phải thi triển dị năng, dựa vào thị lực của người tối ưu hóa gen, cũng có thể nhìn thấy đại khái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận