Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 148

Đa số tên của đoàn trưởng binh đoàn một, hai đều có thể tìm được ở đó.
Hắn dừng ngón tay ở trên tên Phương Thiên Hòa, nhìn Lâm Tinh Hải, giọng điệu không vui nói:
-Tôi cùng với đoàn trưởng của mấy người cũng có một chút giao tình, cậu có tin, chỉ cần tôi gửi một tin nhắn qua, cậu sẽ cút khỏi binh đoàn Liệt Thiên không.
-Không tin.
Lâm Tinh Hải trả lời, vẫn trực tiếp như cũ, hơn nữa không hề e sợ.
Nói xong, hắn cũng lười để ý đối phương, nhìn Liễu Diệu Diệu cùng với đám người Vương Dao đang vây lại đây:
-Đi thôi! Thời gian tan tầm đến rồi, hôm nay tôi làm nhiệm vụ khá may mắn, kiếm được một số tiền lớn, đưa mấy người ăn một bữa, anh ta nói nhà ăn trên đám mây kia khá ngon.
-Được đó được đó!
Liễu Diệu Diệu còn chưa mở miệng, Vương Dao là người đầu tiên hô lên.
Mấy người còn lại cũng gật đầu, làm việc một ngày, ai cũng muốn ăn đồ ngon.
Huống chi hôm nay Lâm Tinh Hải còn lừa được hơn 7000 điểm tích lũy của Hoài Phi Phủ, mấy cô ấy thấy, bây giờ Lâm Tinh Hải như là nhà giàu, ăn một bữa của đối phương hoàn toàn không có tâm lý gánh nặng.
Sau đó mấy cô gái vừa nói đùa với nhau vừa cùng Lâm Tinh Hải rời khỏi phòng chính vụ.
Ninh Khải đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng của Lâm Tinh Hải, bên trái đối phương là Liễu Diệu Diệu, bên phải là Vương Dao, đó là mục tiêu số 1 số 2 mà bản thân muốn có được nhất, thế mà đối phương đồng thời xuống tay.
Hơn nữa đằng sau còn có Tần Tử Tuyết, Dương Di, Thẩm Y Mỹ.
Loại người được mỹ nữ vây quanh như này, hắn ta hâm mộ đỏ cả mắt.
Hắn ta ấn vào bảng thông tin, mở cửa sổ trò chuyện với Phương Thiên Hòa ra.
Nhìn cửa sổ nói chuyện, Ninh Khải dừng động tác lại.
Giao tình với Phương Thiên Hòa mà hắn vừa mới nói chỉ là phóng đại ra mà thôi, nhiều nhất hai bên chỉ tính là xã giao.
Trong tình huống đó, bản thân muốn đối phương không lý do mà khai trừ một người lính đánh thuê, cho dù tên lính đánh thuê này là người mới, thì cũng phải trả giá không hề nhỏ.
Dù sao việc khai trừ thành viên vô lý như này sẽ làm mất uy tín.
Nếu không phải có giao tình, hoặc là có lợi ích lớn thì đoàn trưởng nào lại đồng ý làm chuyện đó?
Chỉ vì bản thân mình mà làm chuyện đó liệu có đáng?
Huống chi Lâm Tinh Hải vừa mới thể hiện thái độ không để ý, vậy nên hắn có cảm giác đối phương tựa hồ không đơn giản như chính mình nghĩ.
Nhưng, càng không có biện pháp thì hắn lại càng khó chịu.
Đột nhiên, Ninh Khải nhớ đối phương vừa mới nói muốn đi nhà hàng trên đám mây ở khu trung tầng.
Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh.
Bởi vì nhà hàng trên đám mây là nhà hàng có tiêu chuẩn cao nhất trong toàn bộ khu lánh nạn Tinh Thuẫn, không phải ai cũng có tư cách để vào.
Hoặc là có thực lực, hoặc là có địa vị.
Phương diện thực lực thì ít nhất phải phá vỡ đạo khóa gen thứ hai. Còn địa vị, lấy ví dụ là binh đoàn cấp hai thì ít nhất cũng phải là cấp bậc từ đội trưởng trở lên mới có thể vào.
Hơn nữa người có đủ yêu cầu ở mức thấp nhất, cho dù có thể đi vào thì nhiều nhất cũng chỉ mang theo một người mà thôi.
Cho dù là đoàn trưởng binh đoàn cấp hai thì cũng chỉ có thể mang theo không quá ba người.
Mà tiểu tử kia ngay cả điều kiện để đi vào cũng không thỏa mãn, vậy mà còn đầy tự tin mang theo 5 cô gái, nghĩ đến đây, tâm trạng của hắn tốt hơn.
Ninh Khải đi ra sảnh chính vụ, đi theo phía sau đám người Lâm Tinh Hải. Hắn đang chờ sau khi đám người Lâm Tinh Hải bị thẳng thắn từ chối rồi chính mình tiến lên giúp Liễu Diệu Diệu với Vương Dao giải vây.
Như vậy, chẳng những có thể làm hai vị mỹ nhân nhận thức được rõ hiện thực mà chính mình cũng có thể trình diễn một màn vả mặt, nghĩ đến là cảm thấy hưng phấn rồi.
……..
Bên kia, Lâm Tinh Hải đã vứt sự việc của Ninh Khải khỏi đầu, hắn đang nói chuyện với Liễu Diệu Diệu.
-Lại nói, cô thích loại hoa nào?
Lâm Tinh Hải đột nhiên chuyển từ đề tài thích ăn gì sang đề tài này.
Liệu Diệu Diệu đột nhiên bị hỏi thì không kịp chuẩn bị, đôi má trắng nõn nhanh chóng hiện lên màu đỏ, biểu cảm trên mặt cũng hơi thẹn thùng nhưng vẫn trả lời:
-Chỉ cần anh tặng thì tôi đều thích.
Nói xong Liễu Diệu Diệu không dám nhìn mặt Lâm Tinh Hải.
Nghe xong Lâm Tinh Hải nháy mắt liền hiểu ra, nếu có cô gái nào nói như thế, vậy thì cô ấy không phải thích hoa mà là thích chính người tặng.
Nói như vậy việc ở chung phải đưa vào danh sách quan trọng rồi.
-Ê. Sao không nói gì thế?
Vương Dao ở một bên dùng ngón tay chọc chọc Lâm Tinh Hải.
-Khụ. Không, chỉ là suy nghĩ làm thế nào mới có hoa.
Lâm Tinh Hải vội vàng mở miệng, che đi ý tưởng xấu xa trong lòng.
Vương Dao nghe xong thì ánh mắt có chút hâm mộ, nhưng rất nhanh cô đã chuyển lại thành đề tài ăn uống.
Mọi người cười cười nói nói, nhanh chóng đi tới thang máy.
Đi thang máy tới trung tầng, mọi người bị người máy chặn lại, sau khi nộp 10 điểm tích lũy mới có thể tiến vào.
-Đắt quá, quả là ăn cướp mà.
Vương Dao hơi tức giận.
Một phần cơm dinh dưỡng cấp thấp mới có 1 điểm tích lũy, 10 điểm tích lũy tương đương với tiền cơm của người thường ăn trong ba ngày.
Lâm Tinh Hải nghe xong thì chỉ cười cười, không tiếp lời.
Nói thật, chút điểm tích lũy này, hắn hoàn toàn không bỏ vào mắt.
Nếu không phải lo lắng lòng tự trọng của những cô gái này, hắn đã trả cho cả 5 cô rồi.
Tuy Vương Dao tức giận, nhưng sau khi nhìn rõ phong cảnh của khu trung tầng thì không tức giận nữa.
Nhìn đường phố sạch sẽ, phòng ốc chỉnh tề, tùy tiện liếc mắt cũng có thể thấy được người máy phục vụ, còn có những người ăn mặc không nhiễm một hạt bụi, tất cả điều này khiến các cô cảm giác như xuyên về trước mạt thế vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận