Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 1103 - Lực cảm ứng dự báo nguy hiểm (2)

Lực cảm ứng dự báo nguy hiểm (2)
Hắn cũng hiểu rõ rằng trong tình hình hiện tại, nếu không có chuyện gì quan trọng thì Lâm Tinh Hải sẽ không gọi cho hắn đâu.
"Có lẽ ta đã bị một thứ đáng sợ nào đó để mắt tới rồi." Lâm Tinh Hải nói thẳng.
"Ngươi đang ở đâu?" Giọng Tả Văn Diệu bỗng trở nên hơi sốt ruột.
Hắn thật sự không ngờ Lâm Tinh Hải sẽ xin sự trợ giúp từ hắn, dù sao với tốc độ của Lâm Tinh Hải thì dù có gặp phải zombie biến dị cấp 4, hắn có thể đánh không lại nhưng kiểu gì cũng chạy trốn được.
Nhưng chính vì vậy nên khi hắn gặp rắc rối thì rắc rối đó lại càng đáng sợ hơn.
Sau khi liên lạc với Tả Văn Diệu, Lâm Tinh Hải lại gọi cho Tiểu Bàn Tử để bảo đối phương rằng mình muốn nghỉ ngơi một tiếng.
Nghe thấy yêu cầu của Lâm Tinh Hải, Tiểu Bàn Tử chẳng hề nghi ngờ gì, dù sao hắn đã liên tục chiến đấu với cường độ cao hơn ba tiếng rồi.
Trong hoàn cảnh đó, dù là những học viên bình thường chỉ chiến đấu với cường độ không quá cao còn cảm thấy hơi rã rời chứ nói chi người luôn chú ý cả chiến trường như Lâm Tinh Hải.
Tiểu Bàn Tử lập tức thông báo lại để các đội khác cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Còn Lâm Tinh Hải thì nhanh chóng giải quyết đám zombie biến dị mà mấy đội gặp phải, chẳng mấy chốc hắn cũng đợi được Tả Văn Diệu.
Tả Văn Diệu không tới một mình mà hắn gọi cả Trần Vũ Thạch tới. Thực lực của hai người họ cộng thêm dị năng Tăng Tốc Thời Gian của Lâm Tinh Hải đủ sức đối phó với mọi vấn đề.
"Có chuyện gì vậy?" Sau khi hai người đến, Tả Văn Diệu nhanh chóng hỏi.
Đồng thời hắn đã sớm phóng thích lực cảm ứng để dò xét tứ phía một cách kỹ càng xem có cường giả nào đang dòm ngó hay không rồi.
Dù sao lực cảm ứng của hắn cũng đã đạt tới phạm vi 30000 mét, dù bị ảnh hưởng bởi sương độc màu xanh cũng có thể bao trùm được phạm vi 20000 mét. Khoảng cách này rộng hơn lực cảm ứng của Lâm Tinh Hải nhiều.
"Ta cũng không rõ lắm, bỗng dưng ta cảm nhận được sự nguy hiểm." Lâm Tinh Hải lập tức kể lại chi tiết cảm giác của hắn lúc đó.
Tả Văn Diệu và Trần Vũ Thạch nghe xong đều cau mày, họ không hề cho rằng Lâm Tinh Hải đang chuyện bé xé ra to.
Cùng là cường giả nên họ đều hiểu rõ rằng nhất định phải thận trọng trước cảm giác nguy hiểm thần bí kiểu này, hơn nữa cường giả càng mạnh, cảm giác lại càng chính xác.
"Vậy giờ ngươi có dự định gì?" Tả Văn Diệu hỏi.
"Ta muốn qua đó xem sao, nếu không làm rõ chuyện này thì ta không thể yên tâm được." Lâm Tinh Hải đáp.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn gọi Tả Văn Diệu tới, nếu vậy dù hắn có bị Ảnh Ma để mắt tới thật, hắn cũng đủ sức đối phó được với nó.
"Được!" Tả Văn Diệu và Trần Vũ Thạch nhìn nhau rồi đáp.
Ba người nhanh chóng lên đường.
Hướng ba người tiến tới chính là vị trí khu trung tâm.
Thực ra cũng do nguy hiểm bắt nguồn từ hướng này nên Lâm Tinh Hải mới có thể càng thêm chắc chắn rằng mình đã bị thứ gì đó để mắt tới.
Tốc độ của ba người rất nhanh, hơn nữa vị trí ban đầu của Lâm Tinh Hải là ở khu trung gian nên chỉ mấy phút sau họ đã tới gần khu vực trung tâm.
Đến đây, ba người không khỏi thả chậm tốc độ, đồng thời họ đều phóng thích lực cảm ứng ra khắp tứ phía để đảm bảo mình không bị đánh lén.
"Thế nào? Có cảm nhận được gì không?" Sau khi tiến lên một đoạn, Tả Văn Diệu thấp giọng hỏi.
Bởi họ đang cách nguy hiểm càng lúc càng gần nên có lẽ khả năng cảm ứng của Lâm Tinh Hải sẽ rõ ràng hơn mới phải.
"Không!" Lâm Tinh Hải lắc đầu.
"Vậy thì phiền phức rồi. Thực ra điều ta lo lắng nhất chính là phía Abyssal Plane đã phái một số sinh vật thâm uyên có năng lực đặc thù có thể giám sát từ xa để theo dõi ngươi thật sát sao."
"Nếu vậy, chỉ cần lực cảm ứng của ngươi đủ nhạy cảm thì đúng là có thể cảm nhận được ác ý mà đối phương vô tình phát ra. Nhưng nếu đối phương cứ trốn trong bóng tối theo dõi chúng ta mà không hành động, chúng ta cũng chẳng làm gì được, hơn nữa làm gì có đạo lý ngàn ngày phòng trộm." Tả Văn Diệu nhíu mày nói ra một suy đoán.
Lâm Tinh Hải chẳng buồn hé răng, hắn cảm thấy suy đoán của Tả Văn Diệu chưa chắc đã đúng bởi tuy cảm giác ớn lạnh ấy chỉ chợt lóe rồi vụt tắt nhưng lại khiến hắn rợn cả tóc gáy.
Cảm giác ấy chỉ từng xuất hiện khi tính mạng hắn bị uy hiếp trong lần trước đối mặt với Ảnh Ma thôi, vậy nên đó tuyệt đối không chỉ là giám sát mà đối phương phải là kẻ có thể lấy mạng hắn một cách dễ dàng.
Ba người tiếp tục trầm mặc lên đường, chẳng mấy chốc họ đã tiến vào khu vực trung tâm.
Nhưng sau khi họ tiến lên một đoạn, Lâm Tinh Hải đột nhiên dừng bước.
Gần như ngay trong khoảnh khắc Lâm Tinh Hải đột nhiên dừng bước, Tả Văn Diệu và Trần Vũ Thạch hết sức ăn ý đồng thời thi triển Thần Ma Thể, hai người một trước một sau bảo vệ bên cạnh Lâm Tinh Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận