Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 601

Hắn đã sớm tìm người để hỏi rõ ràng về những chuyện này.
Lâm Tinh Hải nghe vậy cũng khẽ nhíu mày, huyết khí chi lực có thể dùng để tấn công, cũng có thể dùng để phòng ngự, chỉ là không có sức mạnh dị năng đặc thù mà thôi, cho dù là hắn thì cũng khó mà đối phó được.
"Vậy bình thường thì nên giải quyết như thế nào?" Lâm Tinh Hải tiếp tục hỏi.
"Cái này thì không dễ nói, tùy vào cách xử lý của mỗi người thôi. Ví dụ như một tên học viên tam đẳng khen hai ba câu để lấy lòng thì có lẽ bên kia sẽ dễ dàng bỏ qua."
"Nhưng nếu như là học viên nhị đẳng hoặc là nhất đẳng thì phải thể hiện một chút thành ý, thành ý ở đây có thể là một số đồ dùng hữu dụng, đương nhiên chân thật nhất vẫn là Hoa Hạ tệ."
"Nhưng mà với học viên cực phẩm, cũng chính là đối tượng trọng điểm của ‘một bài học’ muốn qua thì bình thường đều phải cống nạp học phần. Bởi vì bọn họ biết chúng ta được khen thưởng, mà số lượng học phần cũng không ít." Tiểu mập mạp nói.
"Nói như vậy, tôi không thể trốn thoát khỏi cuộc thách đấu lần này rồi." Lâm Tinh Hải khẽ thở dài một hơi nói.
Nếu như là Hoa Hạ tệ, muốn thì hắn sẽ cho, hắn cũng không cảm thấy quá đau lòng, nhưng nếu như là học phần, hắn muốn giữ lấy để mua Địa cấp công pháp, vậy nên chắc chắn không thể cho.
Tiểu mập mạp nghe thấy vậy thì hai mắt đột nhiên sáng lên, "Lão đại, anh định ra tay như thế nào?"
"Cái này còn phụ thuôc vào quy tắc ở đó như thế nào. Có thể dùng vũ khí không?" Lâm Tinh Hải hỏi.
Nếu như không thể dùng vũ khí thì hắn chỉ có thể sử dụng tốc độ để đấu với một võ giả Huyết Khí cảnh thôi, từ từ nghiền nát đối phương, chỉ là việc này sẽ cực kỳ mất sức.
"Không có quy tắc nào cả, yêu cầu duy nhất thì là anh không được phép làm cho đối phương bị mất mạng. Còn vũ khí thì đương nhiên là có thể dùng." Tiểu mập mạp đáp lại.
Nghe thấy có thể dùng vũ khí, Lâm Tinh Hải thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như vậy, hắn có thể dễ dàng chiến thắng đối phương hơn. Phải biết rằng hắn đã lấy lại toàn bộ trang bị của mình, bao gồm cả Lôi Thần Thương cỡ nhỏ được định chế kia.
Cho dù không thể bùng nổ lôi đình chi lực, chỉ cần độ sắc bén của Lôi Thần Thương cũng đã đủ để đám võ giả Huyết Khí cảnh không chịu nổi rồi.
Đột nhiên hắn lại nghĩ ra một điều gì đó, liền hỏi: "Vũ khí mà cậu nó có bao gồm súng ống không?"
Trong hoàn cảnh bình thường thì không được phép mang theo súng ống bên trong căn cứ Đông Hải.
Nhưng có hai trường hợp ngoại lệ, trường hợp ngoại lệ thứ nhất đương nhiên quân nhân, còn trường hợp ngoại lệ thứ hai chính là học viên và đạo sư của học viện Đông Hải.
Ở một mức độ nào đó mà nói thì học viện Đông Hải cũng được coi là một trường quân đội. Nếu như gặp phải một số tình huống nguy cấp, những học viên này cũng sẽ phải ra chiến trường, vậy nên nói bọn họ là quân lính, không có khoa trương chút nào.
Vì vậy, bọn họ cũng có quyền mang theo súng ống.
Khẩu súng trường ripper mà phía quân đội phát trước đó vẫn chưa được thu hồi lại, vậy nên bây giờ trong túi balo tác chiến của Lâm Tinh Hải có tới hai khẩu súng trường ripper!
Nhưng mà câu hỏi này của Lâm Tinh Hải lại làm cho tiểu mập mạp phải bối rối.
"Cái này... Tôi cũng không rõ nữa, mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng là không được dùng. Nhưng có vẻ như không có học viên nào sử dụng súng ống trong việc thách đấu kiểu này." Tiểu mập mạp lúng túng nói.
Lâm Tinh Hải xua tay ra hiệu không có việc gì, sau đó hắn mở máy tính đeo tay, gửi cho Tả Văn Diệu một tin nhắn.
Chỉ hơn một phút sau đã có tin nhắn hồi âm.
Sau khi đọc tin nhắn hồi âm của đối phương, Lâm Tinh Hải đột nhiên nở nụ cười.
"Có thể sử dụng súng ống, nếu như vậy thì vấn đề này dễ giải quyết rồi. Nhưng mà đạn thông thường thì không đủ để đe dọa tới võ giả Huyết Khí cảnh võ giả nhỉ? Cậu có thể giúp tôi chuẩn bị một ít đạn xuyên giáp không?" Lâm Tinh Hải nói.
Tiểu mập mạp nghe vậy thì ngẩn người, trợn mắt há mồm, nhưng hắn cũng nhanh chóng gật đầu, trong lòng thầm mặc niệm cho những học trưởng, học tỷ năm thứ hai đại học kia.
"Được rồi, tôi muốn những thứ này cũng chỉ là để phòng ngừa nhỡ đâu cần dùng tới thôi. Đến lúc đó chúng ta vẫn sẽ ngoại giao trước, nếu như không được thì mới phải động chân động tay, cậu đi qua thương lượng với bọn họ trước." Lâm Tinh Hải nhìn thấy biểu cảm của tiểu mập mạp, không biết đối phương đang nghĩ gì, vừa cười vừa nói.
...
Chẳng mấy chốc, đội xe đã đi tới cổng học viện Đông Hải.
Lâm Tinh Hải cũng không tính là đến muộn, thế nhưng những người khác lại đến sớm hơn, lúc này đã có một đám đông ở cổng.
Tuy nhiên, sau khi mọi người xuống xe thì thấy những học sinh mới này đa phần chỉ đứng quanh quẩn ở cổng chính chứ không mấy ai thực sự đi vào trong, đa số chỉ đứng nhìn xung quanh.
Ánh mắt của Lâm Tinh Hải hướng vào trong, phát hiện sau khi vào cổng sẽ có một dãy bàn, trên đó còn có biểu ngữ viết bảy cái chữ "Nơi đăng ký của tân sinh viên " rất lớn.
Mà lúc này ở chỗ đó thỉnh thoảng lại xuất hiện tiếng mắng mỏ, nhục mạ.
"Xem ra hôm nay khó mà có thể yên lặng đi qua cửa này." Nhìn thấy cảnh này, Lâm Tinh Hải lắc đầu nói.
"Ha ha, đó cũng là do bọn họ đen thôi. Chờ lão đại ra tay thì bọn họ sẽ hiểu rốt cuộc là ai ‘lên lớp’ cho ai." Tiểu mập mạp cũng cười ha hả nói.
Có Lâm Tinh Hải ở đây, hắn ta vốn đã cực kỳ tự tin, đặc biệt là khi vừa mới đi được nửa được hắn đã nhận được lô đạn xuyên giáp, thì hắn ta lại càng như vậy.
"Đi thôi!" Lâm Tinh Hải không nói gì thêm, lập tức dẫn người đi vào bên trong.
Có điều hắn vừa mới nhấc chân thì ở trong đám người đã có mấy tên người quen quen đi tới chỗ bọn họ.
Những người này trong đám tân sinh có thể nói là cực kỳ nổi tiếng.
Bởi vì bọn hắn lần lượt là Khâu Lương, Nguyên Chính, Yến Phi Kiệt, Hồng Tu Viễn, Khương Tử Tấn, Thiên Tinh Tu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận