Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 253

Đám người Lâm Tinh Hải rất nhanh đã thấy được nội dung hiện lên trên Mecha.
-Đối phương hình như chưa phát hiện ra chúng ta, có nên đi vòng qua không?
Tống Diệu đề nghị.
-Địa hình ở đây không thích hợp.
Lâm Tinh Hải lắc đầu, mảnh đất này thế nhưng là vùng núi rừng, nếu như là trước tận thế, hẳn là có thể nhìn thấy núi non trùng điệp.
Chẳng qua bởi vì đại nạn bộc phát, cây cối nơi này đã chết hết, thậm chí một số ngọn núi, cũng bị san bằng không còn gì, sơn lâm gì đó đều biến thành gò đất, nhưng nếu muốn chạy vòng quanh loại địa hình này, thật sự có chút khó khăn.
Đương nhiên, thời điểm đó, cũng không phải chỉ có Lâm Tinh Hải phản đối:
-Đối phương muốn chặn chúng ta, hẳn là đã quăng lưới hết toàn bộ khu này rồi, muốn thoát đi, không biết cần đi vòng bao xa.
-Nếu trên đường đi bị đối phương phát hiện, cộng thêm loại địa hình này, đội xe chạy chậm chạp hoàn toàn chính là mua dây buộc mình.
Sau khi bị phản đối, Tống Diệu cũng không nóng giận, mà là dò hỏi:
-Vậy cậu có đề nghị gì? Trực tiếp lựa chọn xông vào sao?
-Kỳ thực không cần thiết phải vội vã quyết định.
Lâm Tinh Hải không nhanh không chậm nói:
-Chúng ta còn chưa thấy đội quân chủ lực của đối thủ! Cứ tiếp tục đi tới, nhưng có thể giảm tốc độ lại, xem trước đội ngũ chủ lực của bên đó có bao nhiêu, rồi hẵng cân nhắc quyết định lựa chọn tiến công, hay là từ bỏ nhiệm vụ.
Nghe Lâm Tinh Hải đem việc từ bỏ nhiệm vụ nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, Tống Diệu cùng Tần Văn Bác đều xấu hổ một hồi, không biết bị lão già Ngụy Thiên Hành nghe nói như thế, sẽ có cảm tưởng gì.
Bọn họ dựa theo kế hoạch của Lâm Tinh Hải, giảm tốc độ lại.
Khi đoàn xe đến gần, đối phương rất nhanh đã phát hiện ra họ, tiếp đó một chiếc lại một chiếc xe việt dã xuất hiện, dường như đã bao vây tứ phương tám hướng chẳng còn đường lui.
Đương nhiên Lâm Tinh Hải cũng đã dự liệu trước chuyện này, bọn họ không lo không hoảng, vẫn chầm chậm đi tới.
Sau khi đi thêm 1km, trên mặt ra đa thăm dò cuối cùng cũng xuất hiện dấu hiệu của quân chủ lực đối địch.
Đội ngũ chặn đường hiện tại có tới 200 Mecha, 500 tên trang bị vũ trang đầy đủ.
Tổng thể có phần nhỉnh hơn bọn họ, nhưng loại sức mạnh này có hạn, bởi vì số người của ba binh đoàn lớn chắc chắn không thấp hơn 500, chỉ là thua về số lượng Mecha mà thôi.
Nhưng với loại quy mô chiến đấu nhỏ như thế này, chỉ thiếu 4 Mecha cũng chẳng tính là gì.
Đơn giản mà nói, là có thể đánh.
-Tôi cảm thấy có thể đánh, mặc dù có chút yếu thế hơn, nhưng có nếu đã có Lâm Tinh Hải ở đây, về mặt chiến đấu Mecha, không cần phải lo lắng.
Tống Diệu mở miệng nói.
-Tôi cũng nghĩ vậy, hơn nữa chúng ta cũng không cần thiết cùng đối phương hôm nay không phải ta sống thì là ngươi chết, chỉ cần hoàn thành phá vây là được.
Tần Văn Bác ngay sau đó nói tiếp.
Nhưng Lâm Tinh Hải nghe xong lại khẽ nhíu mày, hắn luôn cảm thấy có cạm bẫy gì đó trong này.
Nhìn qua có thể suy đoán đối phương đã phái ra đội theo dõi, đương nhiên sẽ biết rõ thực lực của bọn họ, trong tình huống như vậy, thì khi phái ra đội ngăn chặn, nếu không phải mạnh hơn thì cũng là hơn nửa số quân lực mới hợp lý.
Lâm Tinh Hải định mở miệng, nhưng cuối cùng lại thôi, hắn không tin hai đoàn trưởng của đại dong binh đoàn cấp ba như Tống Diệu và Tần Văn Bác, lại không hiểu được loại chuyện đơn giản như vậy.
Mà bọn họ cái gì cũng không đề cập tới, tám chín phần là bởi vì những cái dụng cụ tinh vi kia.
Dưới loại tình huống này, dù là biết phía trước nguy hiểm trập trùng, nhưng nếu không phải là tình huống quá quan trọng, nhất quyết sẽ không từ bỏ.
-Được! Nhanh chóng phá vây, nếu cảm thấy không ổn thì rút lui.
Cuối cùng Lâm Tinh Hải cũng phát biểu ý kiến của mình.
Tống Diệu cùng Tần Văn Bác hai người nghe xong, đều khẽ thở phào một hơi, bọn họ thật rất sợ Lâm Tinh Hải, trực tiếp nói muốn bỏ nhiệm vụ.
Ba người ý kiến đã thống nhất, phía dưới đương nhiên cũng sẽ không có người phản đối, rất nhanh ba binh đoàn lớn cùng nhau hành động, đội xe bắt đầu chuyển ra nhiều hướng, dần dần hợp thành một trận hình đột kích.
Một bên khác, đội xe của tập đoàn Morgan, cũng bắt đầu thay đổi trận hình, tạo thành một phòng ngự trận hình bầu dục.
Hơn nữa rất rõ ràng có thể thấy được, đối phương cũng đã từng nghiêm chỉnh huấn luyện, lính vũ trang lúc thay đổi trận hình rất ngay ngắn, trật tự.
Trái lại ba binh đoàn lớn bên này, bởi vì là đầu tiên lần phối hợp, toàn bộ quá trình va va chạm chạm, dựa vào thông tin tiến hành điều chỉnh mới rốt cục hoàn thành.
Dẫn đầu đồng thời là đội ngũ gánh chịu chính, Tống Diệu, ở hai bên anh ta theo thứ tự là Tần Văn Bác cùng Phương Thiên Hòa.
Tổ ba người trở thành trận hình tam giác, chĩa vào đội ngũ phía trước nhất, chỉ cần ba người bọn họ có thể đục xuyên trận hình của địch, người phía sau đuổi kịp, liền có thể một phát đột phá vòng quây.
Còn Lâm Tinh Hải, thì ở vào trận hình vị trí trung tâm, chẳng những được bảo hộ, hơn nữa còn có hai Mecha được Tống Diệu sai đi làm bảo vệ.
Bọn họ đương nhiên sẽ không quên, Lâm Tinh Hải ngoại trừ nắm giữ tốc độ khủng khiếp, hắn còn là người duy nhất trong Tinh Thuẫn là thần súng kinh khủng nhất.
Khi đánh giết kẻ săn mồi, hắn đã cho mọi người thấy kỹ thuật bắn súng kinh khủng của mình, đến cả điều khiển Mecha, những người còn lại cũng không thể so sánh được.
Trong tình huống như vậy, làm sao có thể để hắn gặp nguy hiểm được?
Dựa theo an bài của đám người Tống Diệu, Lâm Tinh Hải mặt ngoài chính là một thần súng, thực chất chính là con át chủ bài của đội, nếu như gặp phải tình huống nào không ổn, lại bộc phát tốc độ khủng khiếp tiến hành cứu nguy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận