Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 595

Với sự xuất hiện của mecha, tiếng gào thét của hỏa lưc bên trong thành phố bỗng trở nên dày đặc.
Trong nháy mắt, tình hình chiến đấu tiến vào trạng thái gay cấn, quân đội vốn dĩ vẫn luôn trong trạng thái phòng thủ, lúc này cũng đã bắt đầu phối hợp những đài mecha mới chuyển tới, tiến hành phản công.
Tình tình cụ thể như thế nào thì những thí sinh này không rõ. Nhưng mọi người đều có thể dựa vào số điểm tích lũy trên bảng xếp hiểu đại khái được một số chuyện.
Trong khoảng mười phút từ lúc xuất hiện Zombies biến dị đến lúc xuất hiện mecha, số lượng người trên bảng xếp hạng đã giảm mạnh. Chỉ trong vòng mười mấy phút đã giảm hơn 5000 người.
Lúc này với sự xuất hiện của đống mecha này, tốc độ giảm này đã bắt đầu chậm lại.
Hiển nhiên là những con Zombies biến dị đang lục đục ngo ngoe nổi dậy đã bị những chiếc mecha này kéo lại, không thể tiếp tục tàn sát những thí sinh kia nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không ít người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết, số người giảm đi hiện tại không hề giống với trước đây.
Trước đó một người biến mất khỏi bảng điểm có nghĩa là đối phương đã rút khỏi cuộc thi kiểm tra đánh giá, mà những thí sinh đó đều là được cứu sống vào thời điểm mấu chốt.
Tuy nhiên, lúc này thì lại khác, những người biến mất khỏi bàng điểm phần lớn đều là đã chết.
Mà càng quan trọng hơn là số người chết thật sự có thể lên tới 5000 người.
Bởi vì có những người thậm chí còn chưa kịp gửi tin cầu cứu thì đã bị Zombies biến dị giết chết.
Đương nhiên, số lượng người tử vong cuối cùng là bao nhiêu thì vẫn phải đợi phía quân bộ công bố ra bên ngoài.
Mười mấy phút sau, Lâm Tinh Hải thấy đồng hồ truyền tin trên tay rung lên.
Mở ra tin tức nhìn thoáng qua, quân bộ bên kia đã chính thức tuyên bố, tất cả biến dị Zombies đã toàn bộ đánh chết, nguy hiểm giải trừ.
Nhưng mà bởi vì bài kiểm tra đánh giá kết thúc sớm, cho nên những thí sinh này có thể tiếp tục ở lại bên trong điểm may mắn còn sống sót nghỉ ngơi dưới sự bảo vệ của quân đội.
Ngày mai sẽ tập trung trở về căn cứ Đông Hải.
Sau khi nhận được thông báo, rất nhiều người đã lựa chọn ở lại.
Dù sao thì mọi người cũng đã bị giày vò cả một đêm, nên đã sớm mệt mỏi.
Đương nhiên điểm may mắn còn sống sót nơi này tụ tập quá nhiều thí sinh, cho nên cũng sẽ có một bộ phận người chọn rời đi, tìm một nơi nào đó an toàn và thoải mái ở gần đó để ở lại một đêm.
Lâm Tinh Hải dẫn theo mấy người Liễu Diệu Diệu tìm đến một sĩ quan phụ trách điểm may mắn còn sống sót này.
"Xin chào Trưởng quan, tôi muốn tìm hai thí sinh tên là Tôn Thiên Bác và Tạ Thiện Dũng, có thể phiền phía bên ngài giúp tôi tra xem hai người họ còn sống hay không?" Lâm Tinh Hải khách khí hỏi.
"Ha ha, không sao, cậu chờ một chút." Quan quân vừa cười vừa nói.
Nếu như là thí sinh khác, hắn chắc chắn sẽ không dễ tính như vậy, nhưng danh tiếng của Lâm Tinh Hải thì không ai không biết, đừng nói là hắn, cho dù lôi bừa một binh lính ra hỏi thì câu trả lời cũng giống như vậy.
Những thiên này như thế này, sau khi tốt nghiệp, ít nhất cũng là Tố Thể cảnh, lúc đó mà bước vào quân đội, có lẽ chức vụ còn cao hơn hắn mấy bậc.
Vì vậy những quân quan này đều đối xử tương đối khách khí với bất kỳ thiên tài nào có thể bước chân vào học viện Đông Hải.
Nhìn thấy viên trưởng quan bắt đầu hỏi thăm, Lâm Tinh Hải cũng có chút căng thẳng, bởi vì hắn không biết, Tôn Thiên Bác và Tạ Thiện Dũng có còn sống hay không.
Rất nhanh, Lâm Tinh Hải đã nhận được tin tức mà hắn muốn, hai người bọn họ đều còn sống, mà hơn nữa còn đang ở cùng một điểm may mắn còn sống sót với hắn.
Lúc này hắn dẫn theo mấy người tiểu mập mạp đi về điểm may mắn còn sống sót kia.
Mười mấy phút sau, Tôn Thiên Bác và Tạ Thượng nhìn thấy Lâm Tinh Hải đi tới đều vừa mừng vừa sợ, vội vàng tới chào hỏi.
"Anh Lâm, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, anh cũng tới điểm may mắn còn sống sót này." Tôn Thiên Bác cười nói.
"Đúng vậy! Hơn nữa tôi còn muốn chúc mừng Lâm huynh đệ đã giành được vị trí đứng đầu trong bài kiểm tra đánh giá này, 28. 50 ngàn điểm tích lũy, số điểm này thật sự làm cho bọn ta cảm thấy xấu hổ, ngay cả số lẻ của cậu mà bọn tôi cũng không đạt được." Tạ Thiện Dũng cũng tới xu nịnh.
"Thật ra lần này là tôi cố ý tới tìm các anh." Lâm Tinh Hải không chút khách sáo, nói thẳng vào trọng điểm.
Tôn Thiên Bác và Tạ Thiện Dũng có chút khiếp sợ, hai người liếc nhau một cái, trong mắt cả hai đều là ý cười.
"Anh Lâm, có chuyện gì anh cứ việc phân phó." Tôn Thiên Bác vội vàng nói.
"Sau này vào học viện Đông Hải, dù là nhiệm vụ hay một số buổi huấn luyện thực chiến thì đều cần phải tiến hành theo nhóm. Vì vậy tôi muốn thành lập một đoàn đội của riêng mình, các anh có hứng thú cùng tham gia không?" Lâm Tinh Hải nói.
"Anh Lâm, nếu anh đã ngỏ lời thì đương nhiên là chúng tôi sẽ đồng ý. Không giấu gì anh, thật ra nếu anh không tìm tới chúng tôi thì chúng tôi cũng định qua đó tìm anh, hỏi xem anh có đồng ý thu nhận chúng tôi hay không?" Tôn Thiên Bác vội vàng nói.
"Ừm, vậy thì tốt." Sau khi nhận được sự đồng ý của đối phương, Lâm Tinh Hải chỉ vào hai người đứng cách đó không xa.
"Người mặc bộ đồ màu đỏ, người đội mũ, còn cả người có dị năng thi triển Phong Dực..." Lâm Tinh Hải chỉ một lúc 16 người, "Anh gọi tất cả bọn họ tới nữa."
"Ừm, được." Tôn Thiên Bác vội vàng gật đầu, nhưng sau đó vẫn do dự một chút, hỏi: "Nhưng mà Anh Lâm, trong số 16 người mà anh bảo có đến năm người không thể lọt vào top 3000. Anh vẫn muốn gọi bọn họ tới sao?"
Hắn có thể thấy được Lâm Tinh Hải chắc hẳn đã nhìn trúng nặng lực của những người này nên mới gọi bọn họ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận