Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3694: Tiễn Họ Đoạn Đường Cuối - Hoàn

“Cô ta đã qua đời quá lâu rồi"

Dương Gian nói:

“Nhưng nếu như có cơ hội, tôi cũng sẽ đi tìm cô ta nói chuyện.

“Vậy là tốt rồi"

Giang Diễm cười nói. Ở thời đại xa lạ này, cô cũng rất hi vọng bên cạnh có càng nhiều người mà cô quen biết. Một người quá cô đơn, nếu có một vài người quen ở bên cạnh, vậy thì sẽ không quá cô đơn nữa.

Sáng sớm hôm sau, Dương Gian chuẩn bị khởi hành rời khỏi khu chung cư Quan Giang. Hiện tại hắn đã không có lý do gì để ở lại nơi này nữa, khu chung cư cũ nát này sắp sửa biến mất cùng với sự chết đi của những ông bà cụ kia.

Nhưng trước khi rời đi, hắn còn có chuyện phải làm.

“Hai cô đứng ở đây chờ tôi, tôi vì vào nói mấy câu với Vương San San đã.

Dương Gian vừa nói vừa đi vào tòa miếu nhỏ kia.

“Được"

Giang Diễm và Lưu Tiểu Vũ gật đầu, hai cô cầm hành lý đứng ở trước cửa chờ. “Dương Gian"

Đúng lúc này, Lưu Tiểu Vũ đột nhiên mở miệng nói:

“Nếu Vương San San đồng ý thì để cô ta đi cùng với chúng ta đi, cô ta đã ở lại đây cả đời, cũng nên đi chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài một lần rồi"

Dương Gian không hề quay đầu lại, đi thẳng vào bên trong.

Trong miếu, Vương San San vẫn cứ mặc váy dài màu trắng giống như trước đây, hiện tại cô đang chà lau bức tượng vàng kia. Tuy rằng bức tượng đã được dựng lên lần nữa, nhưng cũng đã biến hình, không thể khôi phục hình dáng như trước kia nữa.

“Sao hôm qua cô không đến dự lễ tang"

Dương Gian mở miệng hỏi.

Vương San San không hề dừng động tác lại, vẫn cứ lau đi vết máu trên tượng thần, cô nói:

“A Vĩ chết rồi, tôi đi thì có thể làm được gì? Tôi đã sống trong khu chung cư này cùng ông ta sáu mươi năm, cũng không cần phải đi gặp mặt lần cuối cùng làm gì"

“Sau này cô có dự tính gì không?"

Dương Gian hỏi.

Giờ phút này, Vương San San lại hơi ngẩn ra. Đúng vậy, sau này cô còn có thể làm gì đây? Cô đã tiễn đi ba mẹ của cô từ lâu, Vương Bân, Vương Hải Yến, hiện tại đến A Vĩ cũng đã chết, trong khu chung cư này cũng không còn lại mấy người cô quen biết.

“Tôi vẫn luôn ở lại nơi này là bởi vì nơi này có kỷ niệm, rời khỏi nơi này rồi, tôi không biết phải đi đâu nữa. Vương San San tiếp tục lau tượng thần.

“Cô có thể đi cùng tôi, tôi dẫn cô đi thấy một tương lai mới"

Dương Gian nói.

Lúc này, Vương San San mới quay đầu lại, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt:

“Thật ra mấy ngày nay tôi vẫn luôn tự hỏi một vấn đề"

“Vấn đề gì?"

Dương Gian có chút tò mò hỏi.

“Rốt cuộc thì cậu có phải là Dương Gian không?"

Trên gương mặt lạnh như băng của Vương San San lộ ra một chút ít nghi ngờ.

Sắc mặt Dương Gian hơi thay đổi:

“Vì sao cô lại nghĩ như thế, cô cho rằng tôi là giả, là một lệ quỷ sao?"

“Ngày hôm đó khi tôi gọi Dương Gian, cậu cũng không xuất hiện, hơn nữa cậu từng nói, giấy da người sẽ không nói dối, cậu còn nhớ rõ khi giấy da người trong tay cậu, câu đầu tiên mà nó nói là gì không?"

Vương San San bình tĩnh hỏi. Dương Gian lập tức nói:

“Đương nhiên nhớ, câu nói đầu tiên trên giấy da người chính là: Tôi tên là Dương Gian, khi bạn thấy lời này thì tôi đã chết.

“Nhưng chuyện này không quan trọng, linh dị luôn tràn ngập tính không xác định, cô không thể chỉ vì một cái tên, một câu nói trên giấy da người mà phủ định sự tồn tại của tôi, nói không chừng đây cũng là một cái bẫy mà giấy da người đã để lại.

“Đối với người khác mà nói là không quan trọng, nhưng lại rất quan trọng với tôi, tôi chờ câu trả lời này một đời, dù kết quả như thế nào thì tôi cũng mong đáp án đó sẽ là sự thật, chứ không phải giả dối.

Vương San San nói:

“Thật ra tôi có một phương pháp vô cùng đơn giản và trực tiếp để thử xem rốt cuộc cậu có phải là Dương Gian hay không, cậu có muốn thử không?"

Dương Gian hơi nhíu mày:

“Các gì?"

Vương San San giặt sạch giẻ lau trong tay, sau đó tiếp tục chà tượng thần, cô nói:

“Nếu tôi bảo cậu giết tôi, cậu có làm không?"

“Vì sao lại nói như thế?"

Dương Gian nhìn cô nói.

Giờ phút này, gương mặt trắng nõn của Vương San San lộ ra nụ cười:

“Nếu cậu là Dương Gian, cậu chắc chắn sẽ không làm thế, đúng không?"

“Đương nhiên, tôi sẽ không giết cô"

Dương Gian nghiêm túc nói.

“Tôi tin lời cậu nói"

Vương San San hơi gật đầu:

“Dương Gian đương nhiên sẽ không giết tôi, nhưng nếu là quỷ đồng thì chưa chắc, nó sẽ nghe theo mệnh lệnh của tôi, dù là tôi bảo nó giết tôi.

“Cho nên cô cảm thấy tôi là quỷ đồng, chứ không phải Dương Gian?"

Dương Gian hỏi.

Vương San San buông giẻ lau trong tay xuống, cô nhìn bức tượng thần bằng vàng đã được lau chùi sạch sẽ, sau đó mới xoay người nói:

“Tôi cảm nhận được một khí tức quen thuộc trên người cậu, đừng quên, tôi là người ở cùng với quỷ đồng lâu nhất, suốt đời này tôi cũng không bao giờ quên loại khí tức này"

“Nếu cậu không phải Dương Gian, vậy tôi nhất định phải chết, bởi vì một vị thần hoàn mỹ không thể để lại bất cứ sơ hở nào, đây là tâm huyết mà Dương Gian cố gắng cả đời, không thể bởi vì sự tồn tại của tôi mà xuất hiện tì vết được.

“Nếu cậu là Dương Gian thật, vậy xin cậu hãy bỏ qua cho lần thử nghiệm không tin tưởng cậu này"

“Cô đừng làm như thế, dùng tính mệnh của cô để thử tôi, như vậy thì dù là đối với tôi hay với cô đều rất tàn nhẫn"

Dương Gian vô cùng chân thành khuyên nhủ Vương San San.

Vương San San lại không để ý đến lời khuyên của Dương Gian, chỉ mỉm cười đi đến, cuối cùng dừng lại trước mặt hắn.

“Nói cho tôi, hiện tại tên thật của cậu là gì?

“Cái tên mà phóng viên Hạ Phong tìm được ở nhà Lưu Tiểu Vũ là Dương Tiễn. (3)

Dương Gian nói.

Vương San San nhìn chằm chằm vào hắn nói:

“Dương Tiễn, nếu tôi chết, xin cậu hãy tiếp tục hoàn thành ước mơ của Dương Gian, trở thành một vị thần hoàn mỹ nhất trên thế giới này, hoàn toàn kết thúc thời đại linh dị"

“Nhưng bây giờ, hi vọng cậu giết chết tôi, sau đó mai táng thi thể của tôi và bức tượng thần bằng vàng kia ở bên dưới ngôi miếu nhỏ này.

Bảy phút sau, một mình Dương Gian bước ra khỏi miếu nhỏ.

Lưu Tiểu Vũ và Giang Diễm đã đứng ở cửa chờ rất lâu.

“Dương Gian, Vương San San đâu, cô ta có đồng ý đi cùng chúng ta không?"

Giang Diễm hỏi.

“Cô ta muốn ở lại đây"

Dương Gian không hề dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước.

Hai người vội vàng đi theo.

“Dương Gian, sau khi chúng ta rời khỏi nơi này rồi thì làm gì nữa?"

Lưu Tiểu Vũ hỏi.

Dương Gian hơi dừng chân lại, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, lại nói:

“Đi chấm dứt thời đại linh dị này.

Bóng dáng của ba người càng lúc càng xa, mãi đến khi ánh sáng màu vàng kim hiện lên, bóng dáng của họ đã không còn xuất hiện nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận