Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3518: Lấy Đồ

Dương Gian nói:

“Đừng nói nhảm nhiều, đi vào đi Nói xong, hắn bước lên duỗi tay đẩy nhẹ vào người Vương Thiện.

Vương Thiện lảo đảo bước về phía trước vài bước, ngay sau đó thế giới xung quanh đột nhiên thay đổi, gần như chỉ là trong nháy mắt, hắn cũng đã rời khỏi thành phố Đại Châu, đi đến một khu linh dị.

Đây là một thế giới tối tăm lạnh lẽo, xung quanh là một cánh rừng già rậm rạp, một căn nhà cũ được xây bằng gỗ nằm ở giữa khu rừng già này, mà hiện tại, Vương Thiện đang đứng ở căn nhà này.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cánh cửa phía sau đã bị đóng kín, xem ra là không thể nào mở ra được, tuy rằng vách tường không cao, nhưng lại không thể nào vượt qua được, cửa ra duy nhất của tòa cổ trạch này chính là vị trí giếng trời, nhưng trướcgiếng trời lại là đại đường, thứ ngồi trên chiếc ghế bành màu đen ở giữa đại đường lại kia chính là lệ quỷ hung dữ nhất trong giới linh dị ở thời điểm hiện tại.

Nếu đổi lại thành Vương Thiện lúc bình thường, hiện tại hắn chắn chắn đã nghĩ cách chạy thoát khỏi nơi này, hoàn toàn không có khả năng giúp Dương Gian đi nhặt đồ về. Nhưng hiện tại ký ức của hắn đã bị bóp méo, nhiệm vụ mà Dương Gian giao cho hắn chính là toàn bộ sinh mệnh của hắn, cho dù như thế nào thì đều phải hoàn thành nó.

“Khó khăn lắm mới sống lại được một lần, đừng có mà mới đi được mấy bước đã chết đó"

Vương Thiện lẩm bẩm lầm bầm, nhanh chóng bước vào bên trong tòa cổ trạch, đồng thời trong tay hắn cũng quơ cây gậy huỳnh quang mà Dương Gian đưa cho hắn để chiếu sáng xung quanh.

Dường như hắn không hề sợ hãi việc đi lại bên trong cổ trạch chút nào.

Nhiệm vụ này có hoàn thành hay không, Vương Thiện cũng đều sẽ chết ở đây, cho nên cứ can đảm hành động thôi.

“Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình..

Vương Thiện lẩm bẩm tự nói một mình, lúc này hắn đã đi đến vị trí giếng trời.

Đây là nơi duy nhất có ánh sáng trong cổ trạch, hoàn toàn không cần chiếu sáng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn nhìn thấy một cái bánh lái bằng gỗ cũ kỹ nằm ở nơi đó, nhưng đó cũng không phải là mục tiêu của hắn, cho nên Vương Thiện cũng không để ý đến quá nhiều, lại dời lực chú ý về phía trước.

Vì khu vực đại đường bị bao phủ trong bóng đêm ở phía trước mới là khu vực nguy hiểm nhất. Vương Thiện không hề chần chừ, hắn gần như là chạy thẳng đến chỗ kia.

Ánh sáng phát ra từ gậy huỳnh quang cung cấp một ít tầm nhìn. Vương Thiện nhìn thấy mấy thứ rơi ở dưới đất. Đó là một thanh trường thương bằng gỗ đã bị gãy làm hai khúc, màu sơn đỏ trên trường thương đã bị phai màu, có vẻ cực kỳ bình thường, không có bất cứ chỗ nào đặc biệt cả.

Mà thứ này, chính là vũ khí linh dị của Dương Gian.

Vương Thiện không hề suy nghĩ đã chạy thẳng một mạch đến nhặt lên một khúc vũ khí bị đứt gãy. Nhưng giờ phút này, khóe mắt Vương Thiện đã nhìn thấy cái ghế bành màu đen ở bên cạnh.

Trên cái ghế thái sư kia, một bộ lão thi khủng bố đã chết đi từ rất lâu đang từ từ xoay đầu lại.

“Ây da, tiêu đời rồi"

Vương Thiện nói, sau đó cơ thể hắn cứng đờ, một luồng sức mạnh linh dị vô cùng bá đạo xóa sạch cơ thể của hắn. Cơ thể được làm từ linh dị này không để lại bất cứ dấu vết nào, biến mất sạch sẽ.

Thứ duy nhất còn sót lại bên trong cổ trạch chính là một cây gậy huỳnh quang đang phát ra ánh sáng. Nhưng đến giây cuối cùng khi Vương Thiện bị xóa sổ, hắn đã quăng một nửa thanh trường thương kia ra ngoài. Chỉ có điều đáng tiếc là vì hắn không kịp phát lực, trường thương chỉ bị ném ra xa chừng vài mét.

Dương Gian ở hiện thực thông qua quỷ nhãn nhìn lén được cảnh này, nhưng không bao lâu sau quỷ nhãn đã bị linh dị quấy nhiễu cực mạnh, tầm nhìn lại biến mất.

“Ít nhiều gì cũng có một chút tác dụng, sau khi Vương Thiện sống lại, khí tức linh dị trên người hắn cực kỳ mỏng manh, mỏng manh đế mức không đủ để kinh động Trương Động đã bị lệ quỷ khôi phục, tuy rằng cuối cùng vẫn sẽ bị phát hiện, nhưng ít ra trước khi hoàn toàn chết đi, hắn vẫn còn có được một chút thời gian để hành động, tuy rằng chút thời gian đó không đủ để hắn mang trường thương ra ngoài, nhưng nếu như lại thử thêm vài lần, quăng trường thương đến vị trí giếng trời, vậy thì kế hoạch cũng đã thành công"

“Ngoại trừ cái này ra, nếu lại để Vương Thiện mặc một bộ đồ đặc chế làm từ vàng thì cũng có thể làm Vương Thiện thành công lấy vũ khí về mà không làm Trương Động phát hiện, nhưng hiện tại mình lại không có thời gian đi làm cái thứ kia, vẫn dùng phương pháp tiếp sức đi thôi, sẽ không tốn quá nhiều thời gian.

Sau đó Dương Gian lại sử dụng linh dị của quỷ lừa gạt.

Không bao lâu sau, Vương Thiện cầm cây gậy huỳnh quang thứ hai lại xuất hiện ở trước của cổ trạch.

“Lần thứ hai, mình lại đến rồi, lần này hạ thấp mục tiêu xuống một chút, chỉ cần quăng được nửa cây trường thường kia ra đến giếng trời là coi như thành công"

Vương Thiện lại sống lại lần nữa bắt đầu hành động.

Nhờ có lần trước, lần này Vương Thiện nhanh chóng bắt được nửa thanh trường thương kia, sau đó ngay lúc hắn chuẩn bị quăng nó ra ngoài, thân thể đã bắt đầu biến mất với một tốc độ không thể nào tưởng tượng được.

1093 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận